Chương 303 - Mình Chỉ Là Một Ván Cầu
Trong hình là bản tin tạm thời của thành phố Keelung, trong bản tin có hình ảnh của kẻ bắt cóc đã bị giết, bên trong hình ảnh còn có rõ ký hiệu đặc biệt của Nansan.
Khóe miệng Lục Bình mang theo nụ cười, động tác vẫn là không nhanh không chậm.
Anh đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong tấm hình.
Nhưng càng xem thì sống lưng lại càng phát lạnh. Anh muốn Nansan tồn tại, mâu thuẫn với người dưới quyền Vương gia, kéo dài việc vận chuyển trái tim. Kết quả hiện tại này chỉ có thể là thành viên Nansan trong đội xe bị trừ bỏ, bị đẩy ra ngoài làm con cừu gánh tội thay!
Đây mới thực là thế gia ở đỉnh tháp!
Cho dù là phóng mắt toàn cầu, gia tộc có thể sánh cùng Vương gia cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!
"Mình chỉ biết về tình báo liên quan tới phòng khám Mayo và trung tâm y tế Thụy Tân. Mà tin tức liên quan đến Vương gia, mình gần như vẫn là không biết gì cả, hoàn toàn không thể đưa ra đánh giá gì."
Giày rơi xuống đất.
Lúc này.
Nhịp tim đập kịch liệt của Lục Bình cuối cùng cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại. Anh biết rõ, chuyện mình có thể làm đã đều làm, nhưng vẫn không tạo thành bất kỳ trở ngại gì cho Vương gia.
"Chạy?"
Ý nghĩ như vậy lại sinh ra lần nữa.
Nhưng ngay sau đó liền quả quyết bị dập tắt.
"Lục tiên sinh. Chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào đây?"
Chu Tải Ngôn nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, ông xoa xoa mồ hôi trên trán, trầm giọng hỏi.
"Tới đây đã đủ rồi."
Lục Bình bừng tỉnh khỏi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, chỉ ung dung tháo mắt kính xuống, móc một tấm vải ra từ trong ngực nhẹ nhàng lau chùi tròng kính. Sau khi đeo lên lần nữa, anh mới cười nói.
"Chúng ta?"
"Ừm."
"Kế hoạch đã thành công, chuyện còn lại sẽ có những người khác xử lý."
Lục Bình tùy ý nói ra.
Anh vừa nói vừa chống người lên, trong quá trình này chân có chút nhũn ra, suýt nữa đã ngã xuống đất. Nhưng cũng may, Chu Tải Ngôn dường như vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của anh, không có chú ý tới động tác của Lục Bình. Đến lúc ông ngẩng đầu lên, Lục Bình đã đứng lên, lười biếng duỗi lưng một cái.
"Hôm nay ông đã vất vả rồi. Chuyện có thể nói, không nên nói, tôi nghĩ ông chắc là đều hiểu rõ." Lục Bình tiếp tục nói.
"Tôi hiểu, tôi sẽ phái xe đưa ngài rời khỏi."
Chu Tải Ngôn cũng đứng dậy, cung kính nói ra.
Sau khi đưa Lục Bình đến ngoài cửa, đưa mắt nhìn xe đi xa, ông mới quay người trở lại phòng khách, đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, không ngừng nhớ lại một màn vừa nãy.
"Mình chỉ là một ván cầu."
"Đúng vậy."
"Bản thân mình sao có thể giao thiệp với dạng vòng xoáy này chứ."
Tâm trạng của Chu Tải Ngôn vẫn rất bất an, thì thầm nói ra.
Chiếc xe màu đen lao vào màn mưa, tiếng những hạt mưa nặng hạt không ngừng vang lên ở bên tai.
Lục Bình ngồi ở hàng sau, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trên bầu trời giống như là xuất hiện một cái hố lớn, cảnh tượng điên cuồng tràn vào giống như là ngân hà chảy ngược. Đến lúc này, sắc mặt anh mới dần dần trở nên tái nhợt, toàn bộ thân thể vô lực xụi lơ ở trên ghế.
"Xong rồi!"
"Cuối cùng cũng chơi đến hỏng rồi!"
"Mình biết ngay mà, sớm muộn gì cũng có một ngày này!"
Đôi môi trắng bệch của Lục Bình run rẩy, anh đang từng bước bị một loại cảm giác sợ hãi chờ chết cắn nuốt.
Tự cho mình là một tên bắn tỉa và tiến hành đến một bước này. Sau chuyện này, Vương gia chắc chắn có thể thuận theo dấu vết để điều tra đến trên người bọn họ. Đến lúc đó, thực sự sẽ không còn chỗ trống nào nữa.
⚝ ✽ ⚝
Trong màn đêm khó bề phân biệt.
Yến Kinh cổ xưa, tại một nơi được bảo mật.
"Nansan?"
Văn phòng.
Thanh niên Q với cái đầu ổ gà, mắt thâm quầng khẽ cắn móng tay cái. Anh tỉ mỉ đọc tin tức mới nhất. Từ lúc vị Lục tiên sinh kia bị anh nhìn chăm chú, những bên mà đối phương tiếp xúc gần đây như Nansan, trung tâm y tế Thụy Tân và phòng khám Mayo đều được đánh dấu đặc biệt.
Sau khi chuyện ở thành phố Keelung của bán đảo Mã Lai xảy ra, anh rất nhanh đã nhận được nhắc nhở, cũng ngay lập tức yêu cầu điều tra tin tức cụ thể.
Q giống như là phát hiện ra cái gì đó, hơi dừng lại một chút, sau đó trên gương mặt tái nhợt hiện ra nụ cười.
⚝ ✽ ⚝
"Đây chính là món quà mà anh dành cho chúng tôi sao? Tôi nhận!"
"Ha ha ha!"
"Được! Anh muốn chơi trò hiểu ngầm với tôi, chúng ta liền đến so một lần!".
"Cảm ơn!"
Xe còn chưa đến, ánh đèn đã xuyên thấu màn mưa, những hạt mưa lớn khúc xạ ra đủ loại màu sắc ở dưới ánh đèn.
Xe dừng ở trước tiểu khu cũ kỹ.
Lục Bình nói một tiếng, đẩy cửa xe ra, trước tiên mở dù ra, sau đó rảo bước xuống xe.
"A…"
"Mưa thật lớn."
Anh giơ dù lên, hạt mưa rơi xuống như một tấm màn che.