← Quay lại trang sách

Chương 304 - Biến Đổi Lớn!

Lục Bình phát ra một tiếng cảm khái không có chút tình cảm nào. Anh đi vào trong bóng đêm, đi về phía chỗ ở. Dưới ánh đèn lờ mờ, hình ảnh những chiếc xe đậu một cách hỗn loạn và con đường gồ ghề tích tụ những vũng nước đọng phản chiếu vào đáy mắt.

Lục Bình cứ đi như vậy một đoạn đường dài. Lúc này, Lục Bình mới thật sự dám buông lỏng tâm trạng căng thẳng, chỉ vừa mới thả lỏng, nỗi sợ hãi kịch liệt tựa như vực sâu đã lập tức bao trùm lấy anh. Mỗi một bước của anh không còn giống như là đang hướng về nhà nữa, mà giống như là đang tiến vào luyện ngục hơn. Trong bóng tối có vô số bàn tay đang đưa ra điên cuồng nắm lấy anh!

Anh bước ra một bước. Thân ảnh xuất hiện ở dưới ánh đèn.

Lục Bình đưa tay móc điện thoại di động ra, ánh sáng lạnh lẽo ánh vào gương mặt. Từng tin nhắn ngắn của bạn gái Trương Oánh Oánh xuất hiện ở trước mặt:

[ Anh Bình, trên đường nhất định phải chú ý an toàn đó nha. Đáng yêu. JPG]

[ Về đến nhà, nhớ nhắn lại cho em! ]

[ Lăn qua lăn lại. jpg]

Lúc này, đáy lòng Lục Bình đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Những tin nhắn bình thường này khiến cho anh vừa cảm thấy ấm áp tốt đẹp, đồng thời lại như lọt vào trong nỗi sợ hãi và bất an càng lớn hơn.

[ Về đến nhà rồi! Yên tâm đi! Cool. jpg]

Lục Bình nhắn lại.

Anh cố gắng khống chế tâm tình của mình. Anh đang không ngừng nghĩ nếu như thực sự bị bắt thì nên làm cái gì.

"Nếu như quả thật bị bắt…"

"Mình sẽ phối hợp với bọn họ, nói ra năng lực trên người mình? Không! Không được! Cho dù là chết, cũng không thể!"

Ý nghĩ này mới chợt lóe qua, Lục Bình đã điên cuồng xóa nó đi.

Đến lúc đó, chỉ sợ là muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Xem ra, khi thực sự gặp phải tình thế tuyệt vọng, mình nhất định phải để lại viên đạn cuối cùng cho mình. Nếu như có cơ hội, tốt nhất là nên giấu một chút thuốc động trong răng giống như là trong phim ảnh. Nếu như ngay cả cơ hội nổ súng đều không có thì cũng không đến mức trở thành đồ vứt đi hay là người công cụ."

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Về đến nhà, ánh đèn dịu dàng, chị Mẫn Đan vừa tắm xong, tóc được búi gọn gàng. Cô mặc một chiếc váy ngủ dệt kim màu trắng. Cô hào phóng ngồi ở trước ghế sofa, đang thỏa mãn sắp xếp đồ nướng và bia một cách gọn gàng. Sau khi Lục Bình đi vào, cô lập tức nhìn lại theo tiếng, vẻ mặt và tư thế thật sự khôi phục lại dáng vẻ như mấy tháng trước:

"Bình Tử, cậu trở về đúng lúc lắm.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Đến đây!"

"Uống cùng chị một ly!"

Lục Bình chỉ nhìn một cái, cũng không từ chối. Trong lòng suy nghĩ, uống thì uống vậy, nói không chừng bản thân không thể uống được mấy lần nữa.

Ăn xong xiên nướng, uống xong rượu, giúp đỡ thu dọn đồ đạc, Lục Bình trở lại phòng của mình. Sau khi đóng cửa lại, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cứ ngồi tê liệt ở trên giường như vậy. Anh tỉ mỉ suy nghĩ, từ khi bản thân thu được năng lực tình báo cho đến nay, dường như… dường như đã cảm nhận được cảm giác vui vẻ như đã từng tha thiết mơ ước! Nhưng mỗi lần đều là thu được sau khi nhảy múa ở trên mũi đao, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì sẽ rơi xuống đáy, chết không có chỗ chôn… Đây thực sự là cuộc sống mà mình muốn sao?

Lục Bình tự hỏi chính mình.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc.

"Mẹ kiếp, đúng vậy!"

"Nếu như không thật sự chơi chết chính mình!"

Nghĩ như vậy, Lục Bình thở ra một hơi, cả người bình thường trở lại. Chết không thua thiệt, anh giang hai tay ra, cả người nằm ngửa ở trên giường.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đến 12h.

Lục Bình rõ ràng không có nhìn điện thoại di động, nhưng lại đột nhiên bò dậy. Ánh mắt của anh ngưng tụ lại, nín thở đứng ở bên cạnh tủ sách, nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ da bò màu nâu đột nhiên xuất hiện. Anh không ngừng thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí lấy văn kiện ra. Anh đứng dựa người vào bàn, mở dây quấn xung quanh ra, ánh mắt tối sầm lại, vẫn là hồ sơ cơ mật màu vàng. Nhưng trong lòng lại có chút may mắn, chỉ là một đoạn nội dung trong hồ sơ cơ mật màu vàng thôi đã khiến cho anh không có lực đánh trả rồi. Nếu như thực sự là tình báo cao cấp hơn, anh sao có thể dám đi.

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, nghiêm túc quan sát.

"Ài!"

"Ý là, suy đoán liên quan đến cơ chế đổi mới tình báo của mình thực ra là sai? Tình báo tiếp theo chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề do thông tin tình báo trước gây ra?"

Lục Bình cảm thấy chán nản.

Bên trong tin tình báo này, nội dung chủ yếu vây quanh một phòng thí nghiệm dược phẩm. Có chút tương tự với cái của Nhậm Xuyên Nam, những thứ thiếu sót đúng lúc có thể cùng trung tâm y tế Thụy Tân bổ sung. Nếu như có thể liên hệ bọn họ chung một chỗ, thành lập một tập đoàn sản xuất thuốc mới, sợ rằng tương lai sẽ không thể tưởng tượng.

Đến lúc đó, hai tập đoàn lớn, một bên là khoa học kỹ thuật, một bên dược phẩm đời sống… Bỏ đi, mình đang suy nghĩ gì đấy! Mình còn có thể sống không…