← Quay lại trang sách

Chương 305 - Sinh Lão Bệnh Tử

Thịnh tiên sinh."

"Lão hủ rời đi trước vậy. Chúc các người đi đường thuận lợi, chúng ta gặp lại tại Yến Kinh!"

Thành phố Keelung, sân bay quốc tế.

Trước máy bay.

Trên người lão sư phụ mặc áo gai bằng vải thô, ông liếc nhìn sản phẩm hiện đại nhất của khoa học kỹ thuật một chút, sau đó chắp tay ôm quyền trầm giọng nói với người đàn ông trung niên áo đen.

Người như ông ta chỉ cần giẫm chân ở trên mặt đất thì trong lòng liền có cảm giác an toàn. Dựa vào năng lực phản ứng của mình và báo động đối với nguy cơ, chỉ cần không bị phong tỏa mọi phương hướng khi đối mặt với súng ở cự ly gần thì ông đều có khả năng chạy trốn. Duy chỉ có khi xảy ra chuyện ở độ cao vạn trượng thì cho dù như thế nào đều chạy không thoát.

Cho nên, những người như ông thường có tâm lý kháng cự máy bay.

"Sư phụ Hoàng, gặp lại tại Yến Kinh." Người đàn ông trung niên áo đen cười nói.

Nói xong, anh ta mang theo chiếc hộp màu bạc bước vào trong máy bay. Mấy phút sau, phía trên bầu trời màu đen chỉ còn sót lại một quỹ tích màu trắng.

Sau một tiếng, máy bay vượt qua đường tắt vùng biển, tiến vào phạm vi đất liền.

Điểm sáng màu đỏ, xuyên thấu bóng tối!

Người đàn ông trung niên chỉ kịp nghiêng đầu nhìn ra phía người máy bay, con ngươi chợt co rút lại.

⚝ ✽ ⚝

Yến Kinh cổ lão.

Trong một căn nhà hùng vĩ.

Bên trong phòng trà yên tĩnh.

"Hủy hoại đường sống cuối cùng của lão tam, đã tra được là đến từ chỗ nào chưa?"

Phía trước bàn trà là hai người nắm giữ quyền hành cao nhất của Vương gia. Bọn họ rõ ràng đều không biểu hiện ra cảm xúc tức giận gì, nhưng bầu không khí toàn gian phòng lại khiến cho người ta sợ hãi. Bầu không khí giống như là đóng băng.

Nhị gia bưng chén trà lên, nhấp một hớp, trầm giọng nói.

"Quân phiệt của Việt Quốc."

"Lúc trước tại chiến khu, là Vương gia chúng ta đã giết hết bọn họ. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao bọn họ có thể nhận được tin tức, lộ trình khởi hành cuối cùng của máy bay rõ ràng đã được thay đổi."

Người đứng đầu Vương gia- đại gia đang trầm ngâm suy nghĩ sau đó trả lời. Ông dừng một chút rồi nói: "Tôi nghe nói, trong giới có một sản phẩm, có thể thay thế chức năng của tim bằng khoa học kỹ thuật, không biết liệu có tác dụng gì đối với lão tam hay không? Không biết có thể sống được bao lâu. Sợ rằng cho dù có thể sống thì người cũng bị… phế!"

Đối với những người ở trên cao như bọn họ mà nói, tuyệt đối không thể để sự tức giận lấn át lý trí.

Nếu như chuyện đã xảy ra thì liền đi giải quyết nó. Trả thù là mục đích, nhưng không phải là mục đích chủ yếu, mục đích chủ yếu là dùng hết khả năng duy trì sinh mệnh của lão Tam!

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó.

Sân bay Trung Hải, máy bay đến từ Yến Kinh hạ cánh.

Tam gia Vương gia nho nhã lịch sự ngồi ở trước xe lăn, được đẩy về phía đoàn xe cách đó không xa. Còn chưa kịp ngồi vào trong xe, điện thoại của thư ký đã vang lên, chuyện xảy ra ở nước ngoài lập tức vang lên trong tai.

Vành mắt của nữ thư ký đeo mắt kính gọng đen lập tức đỏ lên.

"Tam gia." Cô nghẹn ngào, thấp giọng hô.

"Sao thế?"

"Đừng khóc, đừng khóc. Có phải là trái tim xảy ra vấn đề hay không?"

Vẻ mặt Tam gia ôn hòa, đưa tay vỗ nhẹ lưng của thư ký, trấn an.

Sau khi nghe đối phương kể lại mọi chuyện, trên gương mặt nho nhã lịch sự không lộ ra chút tiếc nuối nào, ngược lại còn thả lỏng hơn rất nhiều. Trên mặt anh lộ ra nụ cười, nhìn về phía màn mưa lớn của Trung Hải, lần nữa nói:

"Sinh lão bệnh tử, đây là kết cục mà vạn vật không thể trốn tránh."

"A —— "

Màn đêm trôi qua.

Sau cơn mưa, ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Ngày hôm qua, Lục Bình cũng không biết bản thân đã ngủ như thế nào nữa. Trước kia vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, anh đã thuê căn phòng này, không những không thể cách âm mà ngay cả giữ ấm cách nhiệt cũng không được tốt. Đêm qua gió lớn đánh vào vách tường bên ngoài và trên cửa sổ, giống như là quỷ khóc, giống như sói tru.

Lông mi Lục Bình khẽ run. Anh bỗng dưng, mở mắt ra. Bên trong tròng mắt trắng đen rõ ràng thoáng qua chút cảnh giác và hồi hộp, ngay sau đó liền chậm rãi buông lỏng lại.

Lục Bình ngáp một cái, ngồi dậy. Anh vừa xoa đầu vừa thì thầm:

"Kệ con mẹ nó."

"Cả đêm nằm mơ, bản thân nhất thời biến thành thủy thủ đang đương đầu với giông bão ở trên biển, đấu tranh với cơn sóng lớn cao 100m. Sau đó lại hóa thành tướng quân cổ đại bị 100 vạn đại quân bao vây trong thành, dẫn đầu hơn trăm người lính yếu ớt còn sót lại không ngừng vùng vẫy! Oành… Giống như là một trận nổ trong thiên địa, mất đi ánh sáng và nguồn nhiệt cuối cùng.".

Lục Bình nhớ lại từng giấc mơ.

Dù sao, mỗi một giấc mơ đều bắt đầu bằng cảnh tuyệt vọng và kết thúc bằng sự hủy diệt.

Lục Bình lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.