← Quay lại trang sách

Chương 307 - Lục Bình Tạm Biệt, Thế Giới Vô Cùng Tốt Đẹp Này!

Chuyện không thể đưa ra ánh sáng phía sau phòng khám Mayo lại gần như là chuyện được công khai trong giới quyền quý. Hiện tại lại bị đẩy ra ngoài ánh sáng, chỉ có một khả năng, lực lượng quần thể có năng lực áp chế bao vây bốn phía lợi ích của phòng khám Mayo đã xuất hiện.

"Tôi biết rồi."

"Ông đi xuống trước đi."

Chu Tải Ngôn kiềm chế lại niềm vui sướng, bình tĩnh phất phất tay. Sau khi đưa mắt nhìn quản gia rời khỏi, biểu tình trên gương mặt nho nhã bắt đầu thay đổi liên tục.

Ông đứng lên, đi qua đi lại ở trước cửa sổ thủy tinh hình bán vòm.

"Lục tiên sinh ngày hôm qua đã nói một câu ‘Kế hoạch đã thành công, chuyện còn lại sẽ có những người khác xử lý’."

"Quả nhiên là như vậy!"

Trong lúc Chu Tải Ngôn còn đang không ngừng suy nghĩ miên man, điện thoại di động đặt ở trên bàn trà đột nhiên vang lên!

Trung tâm y tế Thụy Tân và phòng khám Mayo là hai tập đoàn y tế tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc. Hiện tại, một trong hai lại xảy ra chuyện như vậy, có thể xưng là trận động đất cấp 10 trong lĩnh vực y tế. Lúc này, đám bạn bè trên các lĩnh vực khác nhau của Chu gia đều liên tục gọi điện thoại cho ông.

Kết nối!

"Cho nên?"

"Trái tim kia cuối cùng là muốn cấy ghép cho ai?"

Chu Tải Ngôn thấp giọng, giống như là cái gì cũng không hiểu mà hỏi. Ông tranh thủ thời gian nhận điện thoại để lướt xem tin tức trên mạng. Trước mắt đã tuôn ra không ít tin tức về các phú hào tiếp nhận nội tạng, nhưng căn bản đều là người không có chút lai lịch gì. Còn về vị tam gia của Vương gia kia thì thậm chí là còn không có chút tin tức gì.

"Nghe nói là tam gia của Vương gia!"

"Chiếc máy bay vận chuyện trái tim kia nghe nói đã bị quân phiệt Việt Quốc bắn hạ ở gần vùng biển… Chậc… Thật là thật thảm."

Đầu bên kia điện thoại là danh gia vọng tộc Trung Hải có giao hảo với Chu Tải Ngôn, nguồn thông tin nhiều hơn đám quyền quý bình thường.

"Vậy mà lại như vậy."

Chu Tải Ngôn nghe vậy, con ngươi co rút, lông tơ cả người đều dựng lên. Ông dừng lại trong chốc lát, nghe người bên kia nói một hồi, bận rộn khống chế hô hấp, sau đó làm ra vẻ kinh hãi đáp lại: "Ngay cả trái tim của Vương gia mà cũng dám đánh?"

"Đúng là không muốn sống nữa!"

⚝ ✽ ⚝

"Tóm lại, chuyện lần này rõ ràng là trận đánh cờ giữa các thế lực lớn, chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt là được."

"Nhưng mà, lão Chu à.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Tôi đã nói mà, số của lão tiểu tử ông đúng là may mắn, lần này trung tâm y tế Thụy Tân sợ rằng có thể nằm thắng rồi!"

"Anh Bình!"

"Chào buổi sáng!"

Lục Bình xách túi công văn, bước vào văn phòng.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bạn gái Trương Oánh Oánh mỗi ngày đều xuất hiện ở trước bàn làm việc từ rất sớm. Cô gái hôm nay ăn mặc rất có khí chất, vô cùng khác với ngày thường. Thân trên là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là chiếc váy dài ôm hông, đi một đôi giày nhỏ nhắn. Cô dường như đã tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào trước cánh cửa. Lục Bình chỉ vừa mới xuất hiện, cô đã lập tức phát hiện, thân thể thoáng cái đứng lên, đi ra từ phía sau ghế, vui vẻ mong đợi gọi một tiếng.

Hôm nay cô có tô son và trang điểm nhẹ, dây chuyền Chu Vạn Phúc được đeo ở trên cổ.

"Chào buổi sáng!" Trên mặt Lục Bình lập tức hiện lên vẻ tươi cười.

Tâm trạng của anh bây giờ rất vi diệu, là loại cảm giác đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón thẩm phán, chờ đợi tử vong bất cứ lúc nào. Mà trong nháy mắt này, trong lòng của anh lại càng trở nên nhạy cảm, càng ngày càng quý trọng và hoài niệm đoạn thời gian bình thường đến không thể bình thường hơn trong cuộc sống.

Khi bạn gái Trương Oánh Oánh xuất hiện ở trước mặt, loại vẻ đẹp gần trong gang tấc cùng sự áy náy vì có thể chết đi bất cứ lúc nào không ngừng xen lẫn ở trong tim Lục Bình.

Tim anh như mềm nhũn ra, ánh mắt trở nên ôn nhu.

"Oánh Oánh nhà ta hôm nay thật xinh đẹp!" Lục Bình khen một câu.

Anh vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy nụ cười của cô gái lập tức trở nên rạng rỡ, trên gương mặt trắng nõn hồng hào lộ ra một kiểu phong tình khác.

"Đúng rồi, ngày hôm qua em nói có một quán ăn mới mở rất ngon đúng không, chúng ta tối nay tan việc cùng đi ăn đi?" Lục Bình nhớ ra cái gì đó, nói.

Anh không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

Bây giờ có thể ăn một bữa, liền ăn một bữa đi.

Được ở cạnh bạn trai lâu hơn sau khi tan làm đúng là chuyện vui vẻ nhất đối với cô gái não yêu đương như cô. Cô chỉ cảm thấy, hôm nay quả nhiên là một ngày rất tốt, vừa không có thời tiết ẩm ướt làm cho người ta chán ghét, bạn trai còn muốn cùng nhau ăn cơm. Trương Oánh Oánh đang chuẩn bị đồng ý thì ánh mắt chợt lấp lóe. Cô mím môi một cái, trong đầu lại nghĩ đến. "Có phải là do đêm qua trời mưa to, anh Bình giao thức ăn kiếm lời được nhiều tiền hơn, cho nên hiện tại muốn mời mình đi ăn hay không?"

"Nhất định là như vậy!"