Chương 308 - Rốt Cuộc Là… Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Mình đã sớm làm nội ứng trong đám nhân viên giao hàng rồi, ngày hôm qua mưa lớn như vậy, đơn giá đều vô cùng cao."
"Mình đúng là không ngoan mà! Anh Bình đều khổ cực như vậy! Nhưng mà… bản thân mình lại rất muốn được ăn tối cùng anh Bình."
"Ừm!"
"Cho dù như thế nào thì mình cũng phải trả tiền mới được!"
Nghĩ như vậy, Trương Oánh Oánh buông lỏng lại, ngọt ngào đáp: "Được!"
⚝ ✽ ⚝
"Ơ!"
"Đại Thạch, chào buổi sáng!"
Qua một lúc sau, Cố Đại Thạch vừa ngáp vừa đeo túi xách, một tay cắm ở trong túi đi vào văn phòng. Lục Bình dựa vào ghế, cười giơ tay lên, chào hỏi đối phương.
"Anh Đại Thạch."
"Chào buổi sáng!"
Trương Oánh Oánh cũng lập tức chào hỏi ngay sau bạn trai nhà mình.
"A Bình, chào buổi sáng!" Cố Đại Thạch vỗ vỗ bả vai Lục Bình, rồi nói với Trương Oánh Oánh: "Oánh Oánh, chào buổi sáng."
Không lâu sau, văn phòng của văn hóa Ngô Minh dần dần từ bầu không khí huyên náo sáng sớm tiến vào trạng thái làm việc. Lúc này, Lục Bình bưng ly trà lên, uống một hớp trà nóng. Anh thở ra một hơi, sâu bên trong đôi mắt hiện ra rất nhiều sầu não. Anh giương mắt lên, nhìn về phía cảnh tượng vô cùng bình thường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lưu luyến… Anh quan sát từng chút từng chút một, muốn vững vàng khắc sâu hình ảnh này vào trong đầu. Anh nhìn về phía lỗ thông gió của máy điều hòa không khí, những dải ruy băng màu đỏ đang tung bay trong gió…
"Nhiệt độ của máy điều hòa không khí cuối cùng cũng hạ xuống."
"Ài!"
"Nhưng mà, chắc là cũng không có quan hệ quá lớn với mình. Tạm biệt, văn hóa Ngô Minh, tạm biệt Đại Thạch, tạm biệt Oánh Oánh…"
Trong lòng Lục Bình nghiêm túc nói lời tạm biệt.
Mấy chục phút sau.
Bên trong văn phòng lại lần nữa vang lên tiếng huyên náo. Lục Bình đầu tiên là không thèm để ý, nhưng mà sau khi nghe thấy mấy câu rời rạc thì ánh mắt của anh chợt ngưng lại. Anh vươn tay cầm lấy con chuột, ánh mắt nhìn vào màn hình. Trên thực tế ngay từ đầu anh đã nín thở, hết sức chăm chú nghe lén lời tám chuyện của các đồng nghiệp ở xung quanh.
Khi từng từ mấu chốt chắp vá thành một câu hoàn chỉnh trong bộ não, thân thể Lục Bình giống như là bị điện giật. Môi anh khẽ run, nhưng nhớ đến sự tồn tại của đồng nghiệp mới Từ Mộng, anh miễn cưỡng khắc chế tâm tình!
Anh nuốt ngụm nước miếng, lập tức tìm kiếm thông tin, vô số hotsearch xẹt qua trước mắt.
Tất cả nội dung đều có liên quan đến phòng khám Mayo!
"Rốt cuộc là… đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai có thể nói cho tôi biết được không?"
Lục Bình cảm thấy miệng khô khốc.
Trái tim của anh đang không ngừng đập nhanh, giờ phút này, anh đã không thể ngồi yên dù chỉ là một giây. Anh bình tĩnh đứng dậy, đi về trong phòng vệ sinh trên hành lang. Anh đẩy cánh cửa cuối cùng bên trong ra, hạ nắp bồn cầu xuống, ngồi ở trên nắp bồn cầu. Lục Bình bật thiết bị gây nhiễu lấy được từ trên người Tăng Vĩ lên, sau đó móc điện thoại di động ra, đầu ngón tay nhấn một dãy số. Mọi thứ đều đã được thủ tiêu sạch sẽ. Anh quyết định gọi cho Chu Tải Ngôn, người này chắc là người hiểu rõ tình huống nhất.
Phải thăm dò mới được!
⚝ ✽ ⚝
Vừa tới trung tâm y tế Thụy Tân, Chu Tải Ngôn đang chuẩn bị tụ tập tất cả phóng viên lại để tổ chức cuộc họp thì điện thoại chợt vang lên. Ông chỉ liếc nhìn một cái, loại sợ hãi phát ra từ trong xương kia khiến cho bước chân của ông không khỏi dừng lại.
"Các người tới phòng hội nghị trước, lát nữa tôi sẽ qua." Ông trầm giọng nói.
Nói xong, ông quay người đi về phía phòng làm việc tạm thời bên cạnh, chỉ vừa đi được mấy bước, từ đi nhanh đã biến thành chạy chậm.
"A lô."
"Lục tiên sinh, ngài có gì phân phó!"
Chu Tái Ngôn đóng cửa lại, đứng dán sát phía sau cánh cửa, trái tim của ông đang đập rất nhanh. Chuyện xảy ra ở phòng khám Mayo chính là trận đánh cờ mà ông không thể nào hiểu nổi. Đêm qua, màn pháo hoa bắn hạ máy bay kia cũng khiến cho ông cảm thấy run rẩy đối với lực lượng phía sau lưng của Lục tiên sinh. Ông nuốt xuống ngụm nước miếng, theo bản năng khom người, cung kính nói.
⚝ ✽ ⚝
"Sao lại có phản ứng này?"
Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp, ánh mắt Lục Bình đột nhiên ngưng tụ lại, nhạy bén phát hiện ra có chỗ không đúng.
"Chu tiên sinh, không biết ông có hài lòng về phần quà mà tôi dành tặng cho trung tâm y tế Thụy Tân hay không?"
Lục Bình suy nghĩ, lúc này quyết định tạm thời gác lại những suy nghĩ vừa nãy. Khóe miệng anh khẽ giơ lên, bên trong giọng nói mang theo ý cười, hỏi.
"Hài lòng!"
Giọng nói của Chu Tải Ngôn đều đang run rẩy. Ông hiểu rõ, ý trong lời nói của Lục tiên sinh chính là toàn bộ thị trường do phòng khám Mayo để lại. Có thể đoán được, tương lai trung tâm y tế Thụy Tân sẽ trở thành tập đoàn y tế tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc. Điều này thậm chí có thể giúp đỡ ông ta tiến hơn một bước, chân chính thoát khỏi vị trí hiện tại, tiến vào tầng quyền lợi đầu tiên.
"Thứ nên nói và không nên nói, ông chắc là cũng đã rõ ràng."
"Được rồi."
"Nói một chút đi, ông đã nghe được những tin tức gì rồi…"