← Quay lại trang sách

Chương 318 - Áp Diễn Lý Tuyết Giám!

Cảnh phim ngắn này rất tốt!" Cố Kiện Ngô khen ngợi.

Ông vừa nói vừa nhìn về phía Lý Tuyết Giám, cười nói: "Tuyết Giám, đang thiếu một người đối diện, ông đến diễn cùng Tiểu Lục một chút, diễn ông trùm buôn thuốc phiện!"

"Tôi nhớ rằng ông am hiểu mấy loại vai này nhất."

Lý Tuyết Giám cũng không có trốn tránh.

Không lâu sau, đèn sân khấu chiếu xuống. Không có vật thật biểu diễn, chỉ có ba cái ghế ngồi, Lục Bình và Lý Tuyết Giám ngồi đối diện nhau, giáo sư Cố Kiện Ngô ngồi ở bên cạnh hai người, đảm nhiệm vai người chứng kiến.

Bên trong salon, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người ba người.

Biểu diễn…Bắt đầu!

Trong lòng Lục Bình cảm thấy giật mình. Trong một cái chớp mắt kia, anh gần như là muốn đứng lên. Anh chỉ cảm thấy hai người trước mặt mình thật giống như đều đã thay đổi, không còn là vị giáo sư ôn hòa như lúc nãy nữa, mà là những kẻ săn mồi mà anh quen thuộc nhất, cũng thường xuyên đối mặt nhất!

Từ lúc Lý Tuyết Giám nhìn về phía hư không, Lục Bình hiểu rõ, đây là cảnh nhân viên phục vụ tiến vào. Anh nhanh chóng hòa mình vào nhân vật. Loại tập trung tinh thần và tâm tình khẩn trương kia khiến cho anh tiến vào trạng thái chỉ trong nháy mắt. Ánh mắt anh cũng liếc sang một bên, sau đó lại nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.

"Món ăn ý của nhà hàng này thế nào?" Giáo sư Cố Kiện Ngô vừa ra hiệu vừa ôn hòa nói.

"Không tệ, nếm thử thịt bê đi, là thịt ngon nhất của thành phố này đấy." Lý Tuyết Giám cũng nói.

Đây là lần đầu tiên Lục Bình có cảm nhận trực quan về cái gì gọi là diễn xuất. Anh cẩn thận quan sát giọng điệu và biểu cảm thoải mái của hai diễn viên gạo cội trước mặt. Anh rõ ràng nhận thấy được mình đang bị áp chế lại.

Toàn bộ phân đoạn nhà hàng đang không ngừng tiến tới.

Tổng thể kỹ năng diễn xuất của Lục Bình chỉ có thể xem là đạt mức trung bình, ở trước mặt hai vị diễn viên gạo cội thì còn có vẻ như rất là ảm đạm. Không bao lâu sau, đoạn ngắn sắp đạt đến cao triều, cần Lục Bình một thân một mình đi vào phòng vệ sinh, sờ vào khẩu súng, sau khi đi ra thì bắn chết kẻ thù!

Cảnh diễn ở trong phòng vệ sinh là phần khó nhất trong toàn bộ giai đoạn. Bởi vì mọi tâm tình căng thẳng của nhân vật đều hoàn toàn cần chính diễn viên trẻ tự mình chống đỡ. Trong các thanh niên hậu bối trong nước, người có thể diễn được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ nhìn thấy, Lục Bình đứng lên, hướng về một phía khác của sân khấu.

Lúc này, hai người diễn cùng với anh là Cố Kiện Ngô và Lý Tuyết Giám đều nhìn lại theo tiếng. Vẫn không có vật dụng biểu diễn thật, Lục Bình tìm kiếm khẩu súng phía sau bồn cầu. Đây là lần đầu tiên, anh không có sờ được thứ mà mình tưởng tượng.

Cũng vào ngay lúc này, động tác của Lục Bình dừng lại, hơi cúi đầu, rồi sau đó…tâm tình căng thẳng nháy mắt bùng nổ!

Các cơ trên bả vai bắt đầu co giật, con ngươi phóng đại… Ngôn ngữ trong ánh mắt được rất nhiều diễn viên giàu kinh nghiệm ở đây chú ý tới!

Màn biểu diễn không có vật dụng thực trong phòng vệ sinh vẫn được tiếp tục, Lục Bình đã hoàn toàn kiểm soát được phần này! Anh biểu diễn sự đấu tranh trong ánh mắt và sự giãy dụa thống khổ của một bố già thế hệ thứ hai còn non nớt ở trong phòng vệ sinh một cách sống động!

Sức mạnh kết xuất mạnh mẽ của anh thậm chí còn kinh động đến Lý Tuyết Giám và Cố Kiện Ngô!

"Tiểu tử này là đi theo con đường phái trải nghiệm sao?"

"Đã hoàn toàn tiến vào trạng thái."

Lý Tuyết Giám nhích tới gần ông lão, hạ thấp giọng thở dài nói.

"Ban nãy không tính, chỉ tính đoạn này thôi, không có ai trong thế hệ diễn viên trẻ trong nước có thể sánh được."

Giáo sư Cố Kiện Ngô đắc ý nói. Người là ông mang tới, nếu như chỉ tính cảnh tượng vừa rồi trong nhà hàng, thành thật mà nói thì có chút khiến cho ông mất mặt. Nhưng bắt đầu từ lúc đi vào phòng vệ sinh, kỹ năng diễn xuất của tiểu tử này giống như là bật hack vậy, được nâng cao nào chỉ là một mảng lớn…

Cách đó không xa, Lục Bình cuối cùng cũng tìm kiếm được. Chỉ nhìn thấy, anh hít một hơi thật sâu, giấu khẩu súng vào bên thắt lưng, hai tay ôm đầu… Sau khi chuẩn bị đi ra thì không biết là nguyên nhân gì mà Lục Bình lại do dự một chút, sau đó mới đi ra.

Đoạn ngắn này hoàn toàn không có trong bộ phim, chỉ là Lục Bình đã tự thêm vào dựa trên suy nghĩ của bản thân khi rời khỏi phòng vệ sinh hết lần này tới lần khác.

Cái gọi là, người không chuyên môn xem náo nhiệt, người trong nghề xem trải nghiệm.

Lý Tuyết Giám và Cố Kiện Ngô đồng thời liếc nhau một cái, bên trong ánh mắt hiện ra sự kinh diễm. Động tác này rõ ràng là tiểu tử này tự mình thêm, nhưng thêm lại vừa đúng. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy tốt hơn khi xử lý về mặt cảm xúc! Nó phù hợp với tâm trạng của một nhân vật khi sắp phải giết người hơn!

Tiểu tử này có chút gì đó!

Biểu diễn tiếp tục.

Lục Bình nhớ lại cảnh tượng mình bắn chết Tăng Vĩ. Trái tim của anh đang đập vô cùng nhanh, phù hợp một cách hoàn mỹ với nhân vật bố già thế hệ thứ hai trong phim! Anh và Mike đều không thể nghe rõ kẻ địch đang nói những gì.

Chỉ có ánh mắt hoảng hốt là đang không ngừng thay đổi.

Thời gian dường như đang trôi chậm lại.

Khả năng kết xuất và cảm giác khẩn trương của Lục Bình đã ảnh hưởng đến các khác giả ở bên trong căn phòng. Thậm chí, lúc này hai diễn viên kỳ cựu đang diễn cùng hiếm khi cũng cảm thấy áp lực khi biểu diễn.

Phanh!

Tâm trạng bất an đi đến đỉnh điểm! Lục Bình nắm súng, nhắm ngay vào trán của Lý Tuyết Giám, sau đó liên tục bóp cò!

⚝ ✽ ⚝

Biểu diễn kết thúc.

Ánh đèn sân khấu vẫn còn rơi xuống xung quanh người Lục Bình.

Toàn bộ căn phòng lâm vào một khoảng yên tĩnh. Rất lâu sau, tất cả mọi người mới ào ào vỗ tay cho Lục Bình.