← Quay lại trang sách

Chương 319 - Tâm Tính Của Lục Bình!

Cậu không phải là người trong ngành như chúng tôi sao?"

"Chỉ đơn thuần là yêu thích?"

"Thật là đáng tiếc cho một mầm mống tốt như vậy!"

Lục Bình vừa xuống sân khấu liền bị Lý Tuyết Giám kéo qua một bên, ngồi cùng một chỗ với mấy diễn viên kỳ cựu như Vương Cảnh Tùng. Hoàn toàn khác với thái độ không người hỏi thăm lúc ban đầu, hiện tại các diễn viên kỳ cựu đều vô cùng nhiệt tình hỏi thăm. Lục Bình có thể cảm nhận được, bọn họ chỉ là đơn thuần hoan nghênh và thưởng thức đối với hậu bối có cùng sở thích mà thôi.

"Tiểu Lục, tôi thấy Lão Cố gọi cậu như vậy, tôi cũng gọi cậu như vậy được chứ?"

"Thầy Lý gọi em Tiểu Lục là được." Lục Bình cười nói.

"Tiểu Lục, chúng ta thêm bạn bè đi, sau này chúng ta có thể trao đổi với nhau nhiều hơn một chút." Lý Tuyết Giám lấy điện thoại di động ra, cười nói.

Sau khi thêm bạn bè với Lý Tuyết Giám lão gia tử, anh cũng lần lượt thêm bạn bè với Vương Cảnh Tùng và các diễn viên kỳ cựu khác. Sau một hồi, các diễn viên lâu năm khác trong phòng cũng lần lượt lên sân khấu. Lục Bình nắm chặt điện thoại di động, nhìn thoáng qua danh sách bạn bè mới. Anh không khỏi cảm khái, cảm thấy thế sự đúng là kỳ diệu.

Lục Bình thu hồi suy nghĩ, trở về vị trí cũ rồi lại lấy cuốn sổ tay ra, hết sức chăm chú lắng nghe.

Sự nhiệt tình nghiên cứu của anh khiến cho mấy người Lý Tuyết Giám đều phải ghé mắt.

Hai giờ sau, 10 giờ tối.

Buổi thảo luận kết thúc.

Lục Bình chào tạm biệt với mấy người giáo sư Cố Kiện Ngô, sau đó đội mũ lưỡi trai lên, hai tay cắm ở trong túi lao vào trong bóng đêm. Anh đứng ở ngã tư trước trường học.

Lục Bình đầu tiên là gửi tin nhắn cho Lý Anh. Sau đó, anh ngồi vào trong xe taxi, sau khi báo ra địa chỉ anh liền dựa vào cửa sổ xe rồi mở sổ tay ra. Anh đồng thời còn bắt đầu tỉ mỉ đọc "Kinh nghiệm quản lý biểu cảm gương mặt" mà giáo sư Cố Kiện Ngô chia sẻ cho mình.

"Kết hợp với những chia sẻ trong phòng salon vừa rồi, phần kinh nghiệm này có thể được xem là bí tịch thần công đối với mình."

Lục Bình đưa tay xoa xoa cơ mặt.

Anh bắt đầu thử một chút, điều động ánh mắt và các cơ quanh khóe mắt dựa theo phương pháp ở trong tài liệu. Lúc vừa mới bắt đầu, ánh mắt và các cơ nhỏ xung quanh đều không có đủ năng lượng. Sau một hồi, ánh mắt bình tĩnh của Lục Bình trở nên khiếp người. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của người tài xế trung niên ở trong kính chiếu hậu.

Người tài xế trung niên lập tức dựng thẳng lông tơ.

Chỉ nghe [ Cót két ——] một tiếng, phanh bị giẫm mạnh.

"Xin lỗi!"

"Xin lỗi! Có chút thất thần!"

Tài xế trung niên ngạc nhiên nhìn về phía sau xe, chỉ thấy là một thanh niên đeo kính gọng đen bình thường liền gãi đầu một cái rồi nói xin lỗi.

⚝ ✽ ⚝

"Hiệu quả tốt như vậy?" Lục Bình thì thầm một tiếng.

Ban đêm, trên đường không ùn tắc giao thông, rất nhanh hai người đã đến trung tâm Porsche của thành phố. Trước khi chiếc taxi dừng lại, ánh mắt của Lục Bình đã trông thấy Lý Anh ở trước cửa hàng. Đối phương không ăn mặc giống như những quản lý bình thường, mà là mặc một bộ đồ thư ký kinh điển, áo vest công sở màu trắng với cổ chữ V màu đen, phối với chân váy ôm hông, đôi tất chân màu da bọc quanh đôi chân ngọc thon dài.

"Chậc chậc…"

"Cậu nói xem phải là người như nào thì mới có thể có được phụ nữ như này?"

Tài xế trung niên chép miệng một cái, lần nữa nhìn thoáng qua về phía Lục Bình xuyên qua kính chiếu hậu, sau đó cảm khái nói.

Tài xế dừng xe lại ở bên lề đường.

Sau khi Lục Bình trả tiền xong, tài xế cũng không vội vàng lấy đi. Anh ta nhìn chăm chú về phía thanh niên ngồi ở hàng sau lúc nãy. Đối phương đang đi về phía người phụ nữ mặc đồng phục công sở kia. Góc độ của anh ta là góc nhìn thứ ba, có thể trông thấy rõ ràng, sau khi nữ thần kia trông thấy thanh niên xuống khỏi xe của anh thì trên gương mặt tinh xảo lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng.

Ngồi vào trong chiếc Porsche Pammer, Lý Anh bắt chéo đôi chân ngọc, ngồi ở vị trí ghế phụ. Lục Bình liếc nhìn cô gái, hai tay nắm chặt tay lái, cảm nhận được xúc cảm dưới lòng bàn tay… Chiếc xe này là phiên bản mở rộng TurboS 4.0T, giá nguyên bản là hơn 2 triệu, là chiếc là mà một nhân viên bình thường như anh trước đâu không thể nào có được.

Anh vươn tay sang một bên, đúng lúc này đôi chân ngọc của Lý Anh lại dựa sát qua đây.

Lục Bình mỉm cười vỗ vỗ một cái.

Anh thuận theo đạp chân ga, tiếng động cơ nổ vang. Xe lái vào trong bóng đêm, thẳng một đường hướng tới căn nhà đối diện dòng sông Phổ. Lục Bình giảm tốc độ xe, hạ cửa sổ xuống, gió đêm mang theo hơi lạnh tiến vào:

"Chiếc xe này ngày thường sẽ đặt ở chỗ của cô, cô có thể lái."

"Hả?"

"Được!"

Lông mi của Lý Anh khẽ run, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, trong đáy lòng hiện ra chút vui mừng, đáp lại.