← Quay lại trang sách

Chương 320 - Đã Lâu Không Gặp!

Trong một đoàn xe khác, gia trưởng Tạ gia Tạ Vĩ Tài và Tạ Tông Hoa nhìn chăm chú vào đoàn xe cảnh sát đang đi ngang qua ở bên cạnh. Cảnh sát trưởng có quen biết nói cà lăm chút gì đó, sau khi nói xong thì sợ hãi nhắc nhở một câu, cuối cùng nhanh chóng cúp điện thoại.

Trầm mặc!

Áp lực!

Tạ Vĩ Tài ngẩng đầu lên, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, móng tay bấm chặt vào trong lòng bàn tay…

"Vậy chúng ta liền tìm người của mình."

"Cho dù có đập vỡ cả Tạ gia."

Giọng nói của Tạ Tông Hoa ngoài sáu mươi tuổi khàn khàn, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Trong thành phố rộng lớn.

Trong đêm tối, đội ngũ an ninh đến từ bốn phương tám hướng, đoàn xe đến từ vùng xám của thành phố Keelung không ngừng lái tới rồi bao vây xung quanh. Bọn họ giống như là chen chúc mà ra từ trong cống thoát nước…

Tại ngã tư trước sân bay quốc tế Keelung.

Đoàn xe vận chuyển trái tim dừng lại.

Người đàn ông trung niên quan sát thời gian, lông mày khẽ nhíu, nhìn về phía đội ngũ đang chặn lại ở ngoài cửa sổ. Anh ta đưa tay ấn xuống tai nghe, trầm giọng nói: "Giải quyết bọn họ với tốc độ nhanh nhất."

Mặc kệ phải trả cái giá gì!

Mặc kệ tạo thành cái gì!

Yêu cầu ưu tiên hiện tại chính là đưa trái tim trở về đúng thời gian!

⚝ ✽ ⚝

Trung Hải, trang viên Chu gia.

"Đã cản lại." Chu Tải Ngôn nhận nghe điện thoại, trầm giọng nói.

Lục Bình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mọi chuyện phát triển dường như còn thuận lợi hơn anh nghĩ nhiều. Anh không thể xác định được vị trí cụ thể của trái tim, cho nên đành phải dựa vào Tạ gia để tìm ra quỹ tích của đoàn xe!

[ Keng keng keng ——]

Điện thoại lại vang lên lần nữa.

Chu Tải Ngôn vội nhận nghe.

Ông mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Điên!"

"Đều điên rồi!"

Chu Tái Ngôn nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, kinh hãi thất thanh nói.

"Tin tức bị lộ."

Yến Kinh.

Trong dinh thự của Vương gia, gia tộc đang thời hưng thịnh.

Phòng trà cổ điển.

Bàn trà trang nhã được bố trí cố định ở trung tâm chiếc giường. Hai bên bàn trà là người quản lý Vương gia hiện nay và nhị gia hiếm khi tụm lại. Bọn họ đều chú ý tới trái tim kia và cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành không lâu sau đó.

Nhị gia Vương gia nhìn chăm chú về phía anh cả, sau khi đối phương cúp điện thoại thì chỉ nghe thấy một câu như vậy.

Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.

"Chúng ta đã lập kế hoạch phẫu thuật tim cho lão Tam ròng rã một năm."

"Đã loại bỏ tất cả móng vuốt."

"Rốt cuộc sẽ là ai?"

Đại gia Vương gia nhìn chằm chằm phía trước, trầm giọng nói ra.

"Đều đã đến lúc này rồi, cho dù là bị lộ thì chỉ cần phẫu thuật thành công tất cả sẽ đều đáng giá."

⚝ ✽ ⚝

Bán đảo Mã Lai, thành phố Keelung.

Chiếc xe màu đen dừng lại ở trước trung tâm y tế tháp đôi Petronas, cha của chủ nhân trái tim Tạ Vĩ Tài và ông nôi Tạ Tông Hoa đi xuống xe. Mấy hộ vệ áo đen đi theo phía sau bọn họ, bước nhanh về phía trung tâm y tế.

Bước chân không đi được mấy bước đã lảo đảo. Điện thoại di động trong ngực đột nhiên vang lên, Tạ Vĩ Tài bốn mươi sáu tuổi dừng bước chân lại. Ông lấy điện thoại di động ra, trông thấy là một đoạn video… Chỉ xem một lúc, thân thể ông đã lập tức run lên. Ông biết rõ, quả tim này của con trai đã không thể trở về được nữa, bởi vì thứ ông cần chính là trời xanh.

"Vĩ Tài?"

"Không có gì."

"Ba, chúng ta đi đón Tiểu Phong trở về nhà!"

Tạ Vĩ Tài cất điện thoại di động dưới cái nhìn chăm chú của cha mình, trầm giọng nói ra.

Nếu đã xác định là ở bệnh viện, dựa vào lực lượng của Tạ gia thì trên đường tới đã đủ để tra được cái gì đó. Bọn họ tiếp tục xông vào trung tâm y tế, điên cuồng nhấn thang máy. Tạ Vĩ Tài dần dần đã không còn vẻ lịch sự và nho nhã như thường ngày nữa, trong đôi mắt hiện ra tia máu!

[ Tinh ——], cánh cửa mở ra. Bác sĩ trẻ tuổi hai tay cắm ở trong túi đi ra từ trong thang máy, sánh vai với Tạ Vĩ Tài.

Hai mắt chỉ vừa giao nhau một chút, thật giống như là linh hồn của Tiểu Phong đang kêu gào, Tạ Vĩ Tài không có tiếp tục đi về phía trước nữa, mà là quay người sang: "Đứng lại!"

Bác sĩ trẻ tuổi dừng lại, một lát sau quay người, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lộ ra vẻ nghi vấn.

Tạ Vĩ Tài nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị bác sĩ này. Ông bắt đầu thở dốc dồn dập và kịch liệt. Ông đột nhiên rút một khẩu súng lục ra từ thắt lưng của vệ sĩ bên cạnh.

[ Két ——], súng lục được lên nòng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào bác sĩ trẻ tuổi. Trước ngực Tạ Vĩ Tài kịch liệt phập phồng:

"Tiểu Phong ở đâu?"

"Tôi hỏi cậu! Tiểu Phong ở đâu?!"

Giống như là ma quỷ.

Giống như con thú bị sập bẫy.

Trên trán ông nổi đầy gân xanh, con mắt đỏ bừng, tuyệt vọng gầm lên.

Phanh!

Bác sĩ trẻ tuổi còn chưa kịp nói gì, đang vừa định phủ nhận thì tiếng súng đã vang lên, viên đạn xuyên qua bả vai của bác sĩ trẻ tuổi.

Phanh!

Tiếng súng lại vang lên, nửa bả vai khác cũng bị viên đạn xuyên qua. Máu tươi đỏ rực không ngừng rơi tí tách trên mặt đất.

Vẫn là tầng giải phẫu lúc nãy, nhưng đội ngũ nhân viên an ninh nghiêm ngặt đã rời khỏi. Tạ Vĩ Tài và cha Tạ Tông Hoa xông vào căn phòng phẫu thuật. Bọn họ liếc mắt một cái liền có thể trông thấy thiếu niên không mảnh vải che thân nằm ở trên giường giải phẫu dưới ánh đèn lạnh như băng. Làn da thiếu niên đều đã lún xuống dưới, toàn bộ thân thể giống như là đều bị móc rỗng.

Cha! Ông nội!

Hai người đau lòng nghẹn ngào, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, nước mắt, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không thấy.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

Chu Tải Ngôn chỉ cảm thấy giọng nói của mình đều giống như đã trở nên khàn khàn. Lúc ông đưa điện thoại di động cho Lục Bình, cánh tay đều đang run rẩy.

"Vẫn là bá đạo như vậy."

Lục Bình xem xong đoạn video này, đó là giống như một màn tàn sát. Không lâu trước đó, anh vẫn chỉ là một nhân viên công ty cực kỳ bình thường. Cho dù là hiện tại, anh đã từng trải qua tập kích, cũng từng giết người, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh như vậy thì vẫn khó nén nổi cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Trong ánh mắt của Tại Chu Tải Ngôn, Lục Bình rất nhanh đã phản ứng lại, ung dung lộ ra một nụ cười khẽ, dáng vẻ như nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, ôn hòa nói một câu.

Nghe thấy những lời này, Chu Tải Ngôn cúi đầu xuống, không dám đáp lời.

Những người khác nói như vậy thì sẽ chỉ là thuận miệng nói. Nhưng Lục tiên sinh có thân phận khác biệt, sự xuất hiện của đối phương rất có thể đại biểu cho ý chí của một quần thể nào đó. Nhóm người kia có thể là đang muốn kéo Vương gia thế gia môn phiệt xuống nước. Một câu nói này chính là thái độ của những người đó.

Lời nói rơi xuống, phòng khách Chu gia lâm vào yên tĩnh.

"Nên làm gì đây?"

"Mình nên làm cái gì đây?"

Lục Bình không dám bày ra quá nhiều động tác dư thừa. Anh có chút ngẩn ra, tim trong lồng ngực đập rất nhanh… Thúc đẩy mọi chuyện đến mức độ này, anh rõ ràng phát hiện mình đang sợ hãi. Anh sợ hãi, hoài nghi, cảm giác mình cũng không thể khống chế được cục diện như thế!

Đã không thể rời khỏi sân khấu!

Anh cảm thấy mình đã không thể xuống khỏi sân khấu, muốn qua người chạy trốn. Nhưng bản thân anh cũng biết rõ, chỉ cần anh co móng vuốt lại, cho dù là chỉ lùi về sau nửa bước, lộ ra sự khiếp sợ thì anh sẽ chết càng nhanh hơn! Thậm chí ngay cả việc xin được chết cũng không đơn giản!

Kế hoạch dù cặn kẽ đều chẳng qua chỉ là lý luận suông. Anh cũng không có đầy đủ kinh nghiệm và năng lực để khiến cho tất cả mọi chuyện đều tiến hành dựa theo ý muốn của bản thân.

Lúc này, sợ rằng mỗi một phút mỗi một giây đều có thể quyết định kết quả cuối cùng của sự việc!

Lục Bình không có thời gian để sợ hãi và làm dịu áp lực! Anh đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, sau đó liền kiên trì chống đỡ đến cùng. Anh không định tiến hành theo chuẩn bị trước đó nữa. Vốn dĩ anh tưởng rằng Tạ gia có thể trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt. Với tầm mắt trước đó của anh, anh không thể tưởng tượng nổi Vương gia có thể dám làm đến loại trình độ này!

Bây giờ nhìn lại, bước kế tiếp đã trở nên vô dụng.

"Đưa điện thoại cho tôi đi." Lục Bình ôn hòa nói.

Anh lần nữa nhận lấy điện thoại di động, đầu ngón tay vững vàng lướt qua bàn phím, cuối dùng dừng lại một chút trước nút ấn gọi, sau đó không chút do dự ấn xuống.

Khi âm thanh nhắc nhở vang lên ở bên tai, Lục Bình không có đọc lại thông tin tình báo ở thời khắc cuối cùng, mà là chợt nghĩ đến nếu như mình đang trải qua một cuốn tiểu thuyết đô thị, bản thân là nam chính trong bộ tiểu thuyết này.

Như vậy…

Chỉ sợ anh chính là nam chính bi thảm nhất trong lịch sử đi! Các nam chính trong tiểu thuyết khác người nào mà không phải là chém giết lung tung! Đủ loại trâu bò! Chỉ có anh! Chỉ có anh là điên cuồng bị ngược! Điên cuồng bị ngược!

"Là ai?"

"Sao có thể biết đến số điện thoại này."

Điện thoại được kết nối, một giọng nói cảnh giác vang lên.

"Chúng ta bị chơi xỏ!"

Trong ánh mắt của Chu Tải Ngôn, tay Lục Bình dựa vào ghế sofa, toàn bộ thân thể hơi khom về phía trước, hai chân không ngừng mài mũi giày trên mặt đất. Cả người giống như là đang trong trạng thái sợ hãi cực độ, không ngừng cầu sinh!

Tâm tình của anh đã thể hiện rõ cảm giác cận kề sụp đổ một cách hoàn mỹ!

Không hổ là thương nhân tình báo cao cấp.

Mỗi một người đều là diễn viên ưu tú nhất.

Cho dù là vào lúc này, trong lòng Chu Tải Ngôn vẫn khó che giấu sự cảm khái của mình.

"Trái tim tại thành phố Keelung nhất định phải bị hủy ngay lập tức!"

"Bọn họ là muốn thông qua con đường này để cắt đứt toàn bộ trung tâm buôn bán nội tạng Nansan!"

"Mục tiêu của bọn họ, là Nansan! Là Nansan!"

Lục Bình bày ra sự dữ tợn, sợ hãi, yết hầu nhấp nhô, không ngừng quát lên.

Nói xong, điện thoại bị cắt đứt.

Miến Quốc.

Nansan.

Trong căn phòng mờ mờ, người đàn ông cường tráng nhìn về phía điện thoại trong tay.

Lúc anh ta gọi đến một số điện thoại khác thì quả nhiên nhận được tin tức biến cố…

⚝ ✽ ⚝

"Đáng chết!"

Bán đảo Mã Lai, thành phố Keelung.

Đêm khuya.

Đoàn xe phụ trách vận chuyển trái tim bình ổn chạy ở trên đường, cách sân bay quốc tế càng ngày càng gần. Trên xe chính, người đàn ông trung niên được Vương gia phái tới ngồi ở hàng sau. Anh ta nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà lúc tai nghe không dây của tài xế lóe lên ánh sáng xanh, đối phương nâng mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó thu hồi ánh mắt thì người đàn ông trung niên chợt mở mắt ra.

Vì để giảm bớt tối đa vết tích, chỉ 1/3 đoàn xe vận chuyển trái tim này là thuộc người quyền quản lý của Vương gia. Lực lượng còn lại gần như là đều thuộc trung tâm chuỗi buôn bán nội tạng ở Nansan.

"Tiên sinh."

Chỗ ngồi kế tài xế, người phụ nữ phụ trách bàn giao chợt quay đầu lại, trong giọng nói xen lẫn một tia băng lãnh: "Quê quán truyền đến tin tức, nói mọi chuyện không quá thích hợp, muốn thay đổi tuyến đường vận chuyển trái tim."

Từ lúc bắt đầu vận chuyển trái tim, tin tức bại lộ, cho đến ban nãy tuyến đường bên trong phòng khám Mayo bị đánh vào được thông báo tới. Cho dù cảm thấy nghi ngờ đối với nội dung trong điện thoại, nhưng bọn họ vẫn khó có thể át chế mà sinh ra cảm giác hoài nghi… Sau khi trái tim được lấy ra khỏi cơ thể con người thì chỉ có thể được lưu trữ trong 48 giờ. Cao tầng Nansan chuẩn bị thay thế con đường vận chuyển, đồng thời tiến hành điều tra nhằm vào nguồn rò rỉ tin tức.

"Thì ra là như vậy." Người đàn ông trung niên chỉ liếc nhìn nữ cấp dưới một cái, ôn hòa đáp.

"Tôi cần báo cáo lên cấp trên một chút."

"Mời."

Ánh đèn trên tai nghe không dây không ngừng lấp lóe.

Khi đoàn xe đi qua ngã tư đường, nữ cấp dưới bên cạnh người đàn ông trung niên giống như là một con báo săn khỏe mạnh, thân thể đột nhiên đứng dậy, rút dao găm ra từ bên trong giày, thuận thế ghim vào cổ của người phụ nữ bên cạnh ghế lái. Người phụ nữ khóa cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp hơi xiết lại. Cô chợt quay người lại, chỉ nghe [ Rắc rắc ——] một tiếng, cổ của đối phương dứt khoát bị vặn gãy.

Chiếc xe bắt đầu rung lắc.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lúc này mới đưa tay ra ôm lấy chiếc hộp màu bạc đựng trái tim vào trong ngực. Nữ cấp dưới chui vào ghế lái, nhấc chân đá bay thi thể của người đàn ông bên cạnh ra ngoài, vững vàng nắm chặt tay lái.

"Đám không ra gì này."

"Đúng lúc có thể kéo bọn họ ra để đỡ tội, xem như có cái bàn giao cho bán đảo Mã Lai."

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói ra.

Gia chủ vô cùng coi trọng quả tim này, sao có thể không chuẩn bị vẹn toàn được. Tuy rằng có không đến 1/3 lực lượng an ninh, nhưng lại có hơn ba quyền sư chiến lực cấp A, thậm chí còn có một đặc công chiến lực cấp AA. Có một đại sư sắp đại đến cực hạn của lý luận nhân loại tọa trấn, người như vậy thì cũng chỉ là một trong những khách mời của Vương gia mà thôi.

Nói xong, anh ta nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt thâm thúy và bình tĩnh nhìn thấy cái gì đó, con ngươi ngưng tụ lại. Dưới trận đấu súng, lão sư phụ xoay người bám trên nóc xe như rễ của cây cổ thụ, dưới uy áp của hỏa lực thỉnh thoảng vẫn có vài viên đạn bắn về phía lão sư phụ… Vẻ mặt đối phương thản nhiên, thân thể giống như là nước chảy, không ngừng bày ra những tư thế không hợp thói thường để tránh né các viên đạn. Thân thể đối phương hơi ngồi xuống một chút, trọng tâm dời xuống, xương sống thân thể bắt đầu liên tiếp giãn ra!

Lỗ chân lông cả người khép lại, mồ hôi tiết ra lúc con người vận động mạnh đặc biệt bị phong bế ở trong thân thể.

Chỉ nhìn thấy, dưới chân lão sư phụ trầm xuống, nóc xe bị lõm xuống một khối. Bàn tay của đối phương biến thành móng vuốt, cả người giống như đạn pháo nhanh chóng lao về một chiếc xe khác!

Nắm đấm được vung lên, chấn động, kính ghế lái lập tức xuất hiện hàng loạt vết nứt.

Người tài xế vóc dáng to lớn bị giật ra giống hệt như một sợi chỉ rách, sau đó bị ném về phương xa không khác gì rác rưởi. Lão sư phụ chuyển hướng sang tòa nhà bên cạnh dưới sự gào thét của người và xe!

Đồng thời, đối phương lại đập về phía một chiếc xe khác.

"Thật là đáng sợ."

"Đây thật sự là trình độ mà con người có thể đạt tới sao. Khó trách những sở nghiên cứu kia lại muốn nghiên cứu công nghệ tín hiệu điện thần kinh bằng mọi giá, cho dù chỉ có thể khiến năng lực phản ứng giảm xuống một phần triệu giây thì đã rất đáng sợ rồi! Còn nếu như có thể sản xuất dạng quái vật này với số lượng lớn… không biết sẽ còn mạnh như nào nữa?"

Cho dù đã gặp không chỉ một lần, lúc này, người đàn ông trung niên vẫn khó nén nổi sự chấn động.

⚝ ✽ ⚝

Trong màn đêm mưa.

Trung Hải.

Biệt thự Chu gia.

"Lục tiên sinh."

Giọng nói của Chu Tải Ngôn khàn khàn. Ông nhận được tin tức từ Mã Lai, nhìn thoáng qua, đáy lòng khó nén nổi sự kinh hãi, nhưng không biết rõ chuyện cụ thể đã xảy ra, chỉ cung kính đưa điện thoại di động cho Lục tiên sinh.

Trong hình là bản tin tạm thời của thành phố Keelung, trong bản tin có hình ảnh của kẻ bắt cóc đã bị giết, bên trong hình ảnh còn có rõ ký hiệu đặc biệt của Nansan.

Khóe miệng Lục Bình mang theo nụ cười, động tác vẫn là không nhanh không chậm.

Anh đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong tấm hình.

Nhưng càng xem thì sống lưng lại càng phát lạnh. Anh muốn Nansan tồn tại, mâu thuẫn với người dưới quyền Vương gia, kéo dài việc vận chuyển trái tim. Kết quả hiện tại này chỉ có thể là thành viên Nansan trong đội xe bị trừ bỏ, bị đẩy ra ngoài làm con cừu gánh tội thay!

Đây mới thực là thế gia ở đỉnh tháp!

Cho dù là phóng mắt toàn cầu, gia tộc có thể sánh cùng Vương gia cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

"Mình chỉ biết về tình báo liên quan tới phòng khám Mayo và trung tâm y tế Thụy Tân. Mà tin tức liên quan đến Vương gia, mình gần như vẫn là không biết gì cả, hoàn toàn không thể đưa ra đánh giá gì."

Giày rơi xuống đất.

Lúc này.

Nhịp tim đập kịch liệt của Lục Bình cuối cùng cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại. Anh biết rõ, chuyện mình có thể làm đã đều làm, nhưng vẫn không tạo thành bất kỳ trở ngại gì cho Vương gia.

"Chạy?"

Ý nghĩ như vậy lại sinh ra lần nữa.

Nhưng ngay sau đó liền quả quyết bị dập tắt.

"Lục tiên sinh. Chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào đây?"

Chu Tải Ngôn nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, ông xoa xoa mồ hôi trên trán, trầm giọng hỏi.

"Tới đây đã đủ rồi."

Lục Bình bừng tỉnh khỏi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, chỉ ung dung tháo mắt kính xuống, móc một tấm vải ra từ trong ngực nhẹ nhàng lau chùi tròng kính. Sau khi đeo lên lần nữa, anh mới cười nói.

"Chúng ta?"

"Ừm."

"Kế hoạch đã thành công, chuyện còn lại sẽ có những người khác xử lý."

Lục Bình tùy ý nói ra.

Anh vừa nói vừa chống người lên, trong quá trình này chân có chút nhũn ra, suýt nữa đã ngã xuống đất. Nhưng cũng may, Chu Tải Ngôn dường như vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của anh, không có chú ý tới động tác của Lục Bình. Đến lúc ông ngẩng đầu lên, Lục Bình đã đứng lên, lười biếng duỗi lưng một cái.

"Hôm nay ông đã vất vả rồi. Chuyện có thể nói, không nên nói, tôi nghĩ ông chắc là đều hiểu rõ." Lục Bình tiếp tục nói.

"Tôi hiểu, tôi sẽ phái xe đưa ngài rời khỏi."

Chu Tải Ngôn cũng đứng dậy, cung kính nói ra.

Sau khi đưa Lục Bình đến ngoài cửa, đưa mắt nhìn xe đi xa, ông mới quay người trở lại phòng khách, đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, không ngừng nhớ lại một màn vừa nãy.

"Mình chỉ là một ván cầu."

"Đúng vậy."

"Bản thân mình sao có thể giao thiệp với dạng vòng xoáy này chứ."

Tâm trạng của Chu Tải Ngôn vẫn rất bất an, thì thầm nói ra.

Chiếc xe màu đen lao vào màn mưa, tiếng những hạt mưa nặng hạt không ngừng vang lên ở bên tai.

Lục Bình ngồi ở hàng sau, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trên bầu trời giống như là xuất hiện một cái hố lớn, cảnh tượng điên cuồng tràn vào giống như là ngân hà chảy ngược. Đến lúc này, sắc mặt anh mới dần dần trở nên tái nhợt, toàn bộ thân thể vô lực xụi lơ ở trên ghế.

"Xong rồi!"

"Cuối cùng cũng chơi đến hỏng rồi!"

"Mình biết ngay mà, sớm muộn gì cũng có một ngày này!"

Đôi môi trắng bệch của Lục Bình run rẩy, anh đang từng bước bị một loại cảm giác sợ hãi chờ chết cắn nuốt.

Tự cho mình là một tên bắn tỉa và tiến hành đến một bước này. Sau chuyện này, Vương gia chắc chắn có thể thuận theo dấu vết để điều tra đến trên người bọn họ. Đến lúc đó, thực sự sẽ không còn chỗ trống nào nữa.

⚝ ✽ ⚝

Trong màn đêm khó bề phân biệt.

Yến Kinh cổ xưa, tại một nơi được bảo mật.

"Nansan?"

Văn phòng.

Thanh niên Q với cái đầu ổ gà, mắt thâm quầng khẽ cắn móng tay cái. Anh tỉ mỉ đọc tin tức mới nhất. Từ lúc vị Lục tiên sinh kia bị anh nhìn chăm chú, những bên mà đối phương tiếp xúc gần đây như Nansan, trung tâm y tế Thụy Tân và phòng khám Mayo đều được đánh dấu đặc biệt.

Sau khi chuyện ở thành phố Keelung của bán đảo Mã Lai xảy ra, anh rất nhanh đã nhận được nhắc nhở, cũng ngay lập tức yêu cầu điều tra tin tức cụ thể.

Q giống như là phát hiện ra cái gì đó, hơi dừng lại một chút, sau đó trên gương mặt tái nhợt hiện ra nụ cười.

⚝ ✽ ⚝

"Đây chính là món quà mà anh dành cho chúng tôi sao? Tôi nhận!"

"Ha ha ha!"

"Được! Anh muốn chơi trò hiểu ngầm với tôi, chúng ta liền đến so một lần!".

"Cảm ơn!"

Xe còn chưa đến, ánh đèn đã xuyên thấu màn mưa, những hạt mưa lớn khúc xạ ra đủ loại màu sắc ở dưới ánh đèn.

Xe dừng ở trước tiểu khu cũ kỹ.

Lục Bình nói một tiếng, đẩy cửa xe ra, trước tiên mở dù ra, sau đó rảo bước xuống xe.

"A…"

"Mưa thật lớn."

Anh giơ dù lên, hạt mưa rơi xuống như một tấm màn che.

Lục Bình phát ra một tiếng cảm khái không có chút tình cảm nào. Anh đi vào trong bóng đêm, đi về phía chỗ ở. Dưới ánh đèn lờ mờ, hình ảnh những chiếc xe đậu một cách hỗn loạn và con đường gồ ghề tích tụ những vũng nước đọng phản chiếu vào đáy mắt.

Lục Bình cứ đi như vậy một đoạn đường dài. Lúc này, Lục Bình mới thật sự dám buông lỏng tâm trạng căng thẳng, chỉ vừa mới thả lỏng, nỗi sợ hãi kịch liệt tựa như vực sâu đã lập tức bao trùm lấy anh. Mỗi một bước của anh không còn giống như là đang hướng về nhà nữa, mà giống như là đang tiến vào luyện ngục hơn. Trong bóng tối có vô số bàn tay đang đưa ra điên cuồng nắm lấy anh!

Anh bước ra một bước. Thân ảnh xuất hiện ở dưới ánh đèn.

Lục Bình đưa tay móc điện thoại di động ra, ánh sáng lạnh lẽo ánh vào gương mặt. Từng tin nhắn ngắn của bạn gái Trương Oánh Oánh xuất hiện ở trước mặt:

[ Anh Bình, trên đường nhất định phải chú ý an toàn đó nha. Đáng yêu. JPG]

[ Về đến nhà, nhớ nhắn lại cho em! ]

[ Lăn qua lăn lại. jpg]

[ Lăn qua lăn lại. jpg]

Lúc này, đáy lòng Lục Bình đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Những tin nhắn bình thường này khiến cho anh vừa cảm thấy ấm áp tốt đẹp, đồng thời lại như lọt vào trong nỗi sợ hãi và bất an càng lớn hơn.

[ Về đến nhà rồi! Yên tâm đi! Cool. jpg]

Lục Bình nhắn lại.

Anh cố gắng khống chế tâm tình của mình. Anh đang không ngừng nghĩ nếu như thực sự bị bắt thì nên làm cái gì.

"Nếu như quả thật bị bắt…"

"Mình sẽ phối hợp với bọn họ, nói ra năng lực trên người mình? Không! Không được! Cho dù là chết, cũng không thể!"

Ý nghĩ này mới chợt lóe qua, Lục Bình đã điên cuồng xóa nó đi.

Đến lúc đó, chỉ sợ là muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Xem ra, khi thực sự gặp phải tình thế tuyệt vọng, mình nhất định phải để lại viên đạn cuối cùng cho mình. Nếu như có cơ hội, tốt nhất là nên giấu một chút thuốc động trong răng giống như là trong phim ảnh. Nếu như ngay cả cơ hội nổ súng đều không có thì cũng không đến mức trở thành đồ vứt đi hay là người công cụ."

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Về đến nhà, ánh đèn dịu dàng, chị Mẫn Đan vừa tắm xong, tóc được búi gọn gàng. Cô mặc một chiếc váy ngủ dệt kim màu trắng. Cô hào phóng ngồi ở trước ghế sofa, đang thỏa mãn sắp xếp đồ nướng và bia một cách gọn gàng. Sau khi Lục Bình đi vào, cô lập tức nhìn lại theo tiếng, vẻ mặt và tư thế thật sự khôi phục lại dáng vẻ như mấy tháng trước:

"Bình Tử, cậu trở về đúng lúc lắm."

"Đến đây!"

"Uống cùng chị một ly!"

Lục Bình chỉ nhìn một cái, cũng không từ chối. Trong lòng suy nghĩ, uống thì uống vậy, nói không chừng bản thân không thể uống được mấy lần nữa.

Ăn xong xiên nướng, uống xong rượu, giúp đỡ thu dọn đồ đạc, Lục Bình trở lại phòng của mình. Sau khi đóng cửa lại, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cứ ngồi tê liệt ở trên giường như vậy. Anh tỉ mỉ suy nghĩ, từ khi bản thân thu được năng lực tình báo cho đến nay, dường như… dường như đã cảm nhận được cảm giác vui vẻ như đã từng tha thiết mơ ước! Nhưng mỗi lần đều là thu được sau khi nhảy múa ở trên mũi đao, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì sẽ rơi xuống đáy, chết không có chỗ chôn… Đây thực sự là cuộc sống mà mình muốn sao?

Lục Bình tự hỏi chính mình.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc.

"Mẹ kiếp, đúng vậy!"

"Nếu như không thật sự chơi chết chính mình!"

Nghĩ như vậy, Lục Bình thở ra một hơi, cả người bình thường trở lại. Chết không thua thiệt, anh giang hai tay ra, cả người nằm ngửa ở trên giường.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đến 12h.

Lục Bình rõ ràng không có nhìn điện thoại di động, nhưng lại đột nhiên bò dậy. Ánh mắt của anh ngưng tụ lại, nín thở đứng ở bên cạnh tủ sách, nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ da bò màu nâu đột nhiên xuất hiện. Anh không ngừng thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí lấy văn kiện ra. Anh đứng dựa người vào bàn, mở dây quấn xung quanh ra, ánh mắt tối sầm lại, vẫn là hồ sơ cơ mật màu vàng. Nhưng trong lòng lại có chút may mắn, chỉ là một đoạn nội dung trong hồ sơ cơ mật màu vàng thôi đã khiến cho anh không có lực đánh trả rồi. Nếu như thực sự là tình báo cao cấp hơn, anh sao có thể dám đi.

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, nghiêm túc quan sát.

"Ài!"

"Ý là, suy đoán liên quan đến cơ chế đổi mới tình báo của mình thực ra là sai? Tình báo tiếp theo chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề do thông tin tình báo trước gây ra?"

Lục Bình cảm thấy chán nản.

Bên trong tin tình báo này, nội dung chủ yếu vây quanh một phòng thí nghiệm dược phẩm. Có chút tương tự với cái của Nhậm Xuyên Nam, những thứ thiếu sót đúng lúc có thể cùng trung tâm y tế Thụy Tân bổ sung. Nếu như có thể liên hệ bọn họ chung một chỗ, thành lập một tập đoàn sản xuất thuốc mới, sợ rằng tương lai sẽ không thể tưởng tượng.

Đến lúc đó, hai tập đoàn lớn, một bên là khoa học kỹ thuật, một bên dược phẩm đời sống… Bỏ đi, mình đang suy nghĩ gì đấy! Mình còn có thể sống không…

"Thịnh tiên sinh."

"Lão hủ rời đi trước vậy. Chúc các người đi đường thuận lợi, chúng ta gặp lại tại Yến Kinh!"

Thành phố Keelung, sân bay quốc tế.

Trước máy bay.

Trên người lão sư phụ mặc áo gai bằng vải thô, ông liếc nhìn sản phẩm hiện đại nhất của khoa học kỹ thuật một chút, sau đó chắp tay ôm quyền trầm giọng nói với người đàn ông trung niên áo đen.

Người như ông ta chỉ cần giẫm chân ở trên mặt đất thì trong lòng liền có cảm giác an toàn. Dựa vào năng lực phản ứng của mình và báo động đối với nguy cơ, chỉ cần không bị phong tỏa mọi phương hướng khi đối mặt với súng ở cự ly gần thì ông đều có khả năng chạy trốn. Duy chỉ có khi xảy ra chuyện ở độ cao vạn trượng thì cho dù như thế nào đều chạy không thoát.

Cho nên, những người như ông thường có tâm lý kháng cự máy bay.

"Sư phụ Hoàng, gặp lại tại Yến Kinh." Người đàn ông trung niên áo đen cười nói.

Nói xong, anh ta mang theo chiếc hộp màu bạc bước vào trong máy bay. Mấy phút sau, phía trên bầu trời màu đen chỉ còn sót lại một quỹ tích màu trắng.

Sau một tiếng, máy bay vượt qua đường tắt vùng biển, tiến vào phạm vi đất liền.

Điểm sáng màu đỏ, xuyên thấu bóng tối!

Người đàn ông trung niên chỉ kịp nghiêng đầu nhìn ra phía người máy bay, con ngươi chợt co rút lại.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Yến Kinh cổ lão.

Trong một căn nhà hùng vĩ.

Bên trong phòng trà yên tĩnh.

"Hủy hoại đường sống cuối cùng của lão tam, đã tra được là đến từ chỗ nào chưa?"

Phía trước bàn trà là hai người nắm giữ quyền hành cao nhất của Vương gia. Bọn họ rõ ràng đều không biểu hiện ra cảm xúc tức giận gì, nhưng bầu không khí toàn gian phòng lại khiến cho người ta sợ hãi. Bầu không khí giống như là đóng băng.

Nhị gia bưng chén trà lên, nhấp một hớp, trầm giọng nói.

"Quân phiệt của Việt Quốc."

"Lúc trước tại chiến khu, là Vương gia chúng ta đã giết hết bọn họ. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao bọn họ có thể nhận được tin tức, lộ trình khởi hành cuối cùng của máy bay rõ ràng đã được thay đổi."

Người đứng đầu Vương gia- đại gia đang trầm ngâm suy nghĩ sau đó trả lời. Ông dừng một chút rồi nói: "Tôi nghe nói, trong giới có một sản phẩm, có thể thay thế chức năng của tim bằng khoa học kỹ thuật, không biết liệu có tác dụng gì đối với lão tam hay không? Không biết có thể sống được bao lâu. Sợ rằng cho dù có thể sống thì người cũng bị… phế!"

Đối với những người ở trên cao như bọn họ mà nói, tuyệt đối không thể để sự tức giận lấn át lý trí.

Nếu như chuyện đã xảy ra thì liền đi giải quyết nó. Trả thù là mục đích, nhưng không phải là mục đích chủ yếu, mục đích chủ yếu là dùng hết khả năng duy trì sinh mệnh của lão Tam!

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó.

Sân bay Trung Hải, máy bay đến từ Yến Kinh hạ cánh.

Tam gia Vương gia nho nhã lịch sự ngồi ở trước xe lăn, được đẩy về phía đoàn xe cách đó không xa. Còn chưa kịp ngồi vào trong xe, điện thoại của thư ký đã vang lên, chuyện xảy ra ở nước ngoài lập tức vang lên trong tai.

Vành mắt của nữ thư ký đeo mắt kính gọng đen lập tức đỏ lên.

"Tam gia." Cô nghẹn ngào, thấp giọng hô.

"Sao thế?"

"Đừng khóc, đừng khóc. Có phải là trái tim xảy ra vấn đề hay không?"

Vẻ mặt Tam gia ôn hòa, đưa tay vỗ nhẹ lưng của thư ký, trấn an.

Sau khi nghe đối phương kể lại mọi chuyện, trên gương mặt nho nhã lịch sự không lộ ra chút tiếc nuối nào, ngược lại còn thả lỏng hơn rất nhiều. Trên mặt anh lộ ra nụ cười, nhìn về phía màn mưa lớn của Trung Hải, lần nữa nói:

"Sinh lão bệnh tử, đây là kết cục mà vạn vật không thể trốn tránh."

"A —— "

Màn đêm trôi qua.

Sau cơn mưa, ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Ngày hôm qua, Lục Bình cũng không biết bản thân đã ngủ như thế nào nữa. Trước kia vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, anh đã thuê căn phòng này, không những không thể cách âm mà ngay cả giữ ấm cách nhiệt cũng không được tốt. Đêm qua gió lớn đánh vào vách tường bên ngoài và trên cửa sổ, giống như là quỷ khóc, giống như sói tru.

Lông mi Lục Bình khẽ run. Anh bỗng dưng, mở mắt ra. Bên trong tròng mắt trắng đen rõ ràng thoáng qua chút cảnh giác và hồi hộp, ngay sau đó liền chậm rãi buông lỏng lại.

Lục Bình ngáp một cái, ngồi dậy. Anh vừa xoa đầu vừa thì thầm:

"Kệ con mẹ nó."

"Cả đêm nằm mơ, bản thân nhất thời biến thành thủy thủ đang đương đầu với giông bão ở trên biển, đấu tranh với cơn sóng lớn cao 100m. Sau đó lại hóa thành tướng quân cổ đại bị 100 vạn đại quân bao vây trong thành, dẫn đầu hơn trăm người lính yếu ớt còn sót lại không ngừng vùng vẫy! Oành… Giống như là một trận nổ trong thiên địa, mất đi ánh sáng và nguồn nhiệt cuối cùng.".

Lục Bình nhớ lại từng giấc mơ.

Dù sao, mỗi một giấc mơ đều bắt đầu bằng cảnh tuyệt vọng và kết thúc bằng sự hủy diệt.

Lục Bình lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.

Anh mang dép, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời ấm áp lập tức chiếu xuống trên người. Anh mở nửa cửa sổ ra, hít thở bầu không khí mới mẻ vào trong lồng ngực, cảm giác đã thoải mái hơn:

"Mặc dù không biết còn bao lâu nữa Vương gia sẽ sờ tới trên người mình. Nhưng cho dù chỉ còn lại một ngày cuối cùng, một tiếng cuối cùng thì mình cũng phải cố gắng trân quý cuộc sống! Nỗ lực đi lên! Quý trọng mỗi giây mỗi phút!"

"Ai cũng không thể biết rõ những chuyện ngoài ý muốn trong tương lai!"

Giờ phút này, toàn thân Lục Bình tràn đầy ánh mặt trời và năng lượng tích cực.

Sau khi hóng gió một hồi, Lục Bình kéo rèm cửa sổ lên.

Anh nghiêm túc giãn cơ, sau đó bắt đầu tập luyện như bình thường; tranh thủ thời gian nghỉ giữa các hiệp, anh ngồi ở trước bàn đọc sách, bắt đầu tháo rời và nghiên cứu từng bộ phận của khẩu súng.

Sau một hồi, Lục Bình rửa mặt, xách túi công văn, rảo bước đi vào trong dòng người của giờ cao điểm buổi sáng.

"Sư phụ Lý."

Trên đường đi nước đọng nhiều, Lục Bình không đi xe đạp công cộng, mà là lựa chọn đi bộ đến ga tàu điện ngầm. Anh đứng trước khung cảnh xe cộ tấp nập, hàng loạt nhân viên văn phòng đang đứng chờ đèn đỏ trước đèn tín hiệu. Nhìn thấy Lục tiên sinh nhìn mình một cái, Lý Đại Chung trong góc cũng xách túi công văn đến gần, sánh vai cùng Lục Bình.

Lục Bình nhìn phía đèn tín hiệu, gọi một tiếng.

"Mấy ngày nay anh đã vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người chuyển thù lao cho anh."

"Anh tạm thời đi về trước đi."

Lục Bình ôn hòa nói.

Nói xong, đèn tín hiệu màu xanh phương xa sáng lên. Lục Bình giống như là giọt nước dung nhập vào bên trong dòng sông, cùng đám nhân viên văn phòng rảo bước về phía ga tàu điện ngầm. Quyền sư Lý Đại Chung thì rẽ vào một hướng khác tại ngã tư.

⚝ ✽ ⚝

"Ài!"

Trên tàu điện ngầm.

Lục Bình ôm túi công văn ở trước ngực. Anh dựa lưng vào thanh chắn, nhét tai nghe vào trong lỗ tai, ánh mắt quét qua đám nhân viên văn phòng đang chen chúc ở xung quanh. Lúc sư phụ Lý còn ở bên cạnh đúng là không cảm nhận được, hiện tại sau khi vị quyền sư kia thật sự rời khỏi, anh trái phải đều cảm thấy không an toàn, giống như là trần truồng ra ngoài.

"Phải làm gì đây. Mình thực ra cũng không muốn, nhưng tiếp tục để cho lão Lý đi theo thì cho dù Vương gia còn chưa tìm được mình thì mình cũng sẽ lộ tẩy."

"Cho dù là không bị lộ thì sao mình có thể để đối phương giúp mình huấn luyện thủ hạ được? Mình đã phải trả một khoản phí an toàn kếch xù mỗi ngày cho đối phương?"

"Đúng là ngốc mà!"

"Huấn luyện thuộc hạ đúng là xài tiền như nước…"

Nếu như anh là thương nhân tình báo thực sự thì tất cả những chuyện này đều không phải là vấn đề khiến cho anh phải phiền não. Nhưng đáng tiếc là, anh chỉ là một kẻ giả mạo, không có chống lưng.

Khoang tàu rung lắc, Lục Bình mở điện thoại lên xem video diễn xuất của bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô: [ Biểu diễn nâng cao – lực lượng ẩn giấu bên trong ngôn ngữ cơ thể ].

Dựa trên những tiến bộ gần đây của bản thân trong diễn xuất, Lục Bình chấm điểm cho mình, thay đổi đánh giá:

[ Biểu diễn: Trung cấp ( sơ cấp - trung cấp ) ( biểu diễn chuyên nghiệp, người tốt nghiệp ưu tú tiêu chuẩn )]

[ Sở trường biểu diễn lão đại hắc đạo: Cao cấp ]

[ Đánh giá: Chỉ trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi mà kỹ năng diễn xuất đã tiến bộ đáng kinh ngạc, là tài năng biểu diễn trời sinh! Nhưng mà lại có khả năng đi sai hướng, đề nghị lập tức sửa lại! Nếu như muốn có thể càng đi càng xa hơn trên con đường diễn xuất thì đề nghị phải tìm ra và sửa chữa sai sót, phát triển toàn diện! ]

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm.

Dưới ánh mặt trời, vẫn còn có những giọt nước mưa không ngừng lăn xuống từ trên mái hiên.

Trang viên Chu gia.

Phòng khách.

Người đứng đầu trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Tải Ngôn dựa ở trước ghế sofa, trên người được quản gia nhẹ nhàng đắp lên một tấm thảm lông cừu, ông cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Đêm qua, cho dù là Lục tiên sinh đã rời khỏi, ông cũng một đêm không ngủ. Dưới sự lo lắng và sợ hãi, ông không ngừng bắt tay chuẩn bị, cố gắng bảo đảm con đường chạy trốn cho mẹ con Nhĩ Vi sau chuyện này, đồng thời còn cố gắng chia càng nhiều tài phú tích lũy cho hai mẹ con càng tốt.

Vừa ngủ không lâu, quản gia lại đi vào một lần nữa. Ông thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh lão gia, hơi do dự một chút, sau đó vẫn là nhẹ giọng đánh thức Chu Tải Ngôn.

"Chuyện gì?" Chu Tải Ngôn trầm giọng nói.

"Ngay vừa rồi, bên phía phòng khám Mayo xảy ra chuyện. Có lực lượng đã phát hiện chuỗi cung ứng ngầm của phòng khám Mayo. Hiện tại, tất cả độ chú ý đều tập trung tại Mayo… Ngay cả tổng bộ ở Hoa Kỳ đều đang bị vô số người vây chặt."

Lão quản gia khom người, ông nhớ lại tin tức vừa mới nhận được, trong vẻ mặt khó nén nổi sự chấn động, tiếp tục nói.

Chu Tải Ngôn nghe vậy, trái tim lại bắt đầu đập nhanh.

Chuyện không thể đưa ra ánh sáng phía sau phòng khám Mayo lại gần như là chuyện được công khai trong giới quyền quý. Hiện tại lại bị đẩy ra ngoài ánh sáng, chỉ có một khả năng, lực lượng quần thể có năng lực áp chế bao vây bốn phía lợi ích của phòng khám Mayo đã xuất hiện.

"Tôi biết rồi."

"Ông đi xuống trước đi."

Chu Tải Ngôn kiềm chế lại niềm vui sướng, bình tĩnh phất phất tay. Sau khi đưa mắt nhìn quản gia rời khỏi, biểu tình trên gương mặt nho nhã bắt đầu thay đổi liên tục.

Ông đứng lên, đi qua đi lại ở trước cửa sổ thủy tinh hình bán vòm.

"Lục tiên sinh ngày hôm qua đã nói một câu ‘Kế hoạch đã thành công, chuyện còn lại sẽ có những người khác xử lý’."

"Quả nhiên là như vậy!"

Trong lúc Chu Tải Ngôn còn đang không ngừng suy nghĩ miên man, điện thoại di động đặt ở trên bàn trà đột nhiên vang lên!

Trung tâm y tế Thụy Tân và phòng khám Mayo là hai tập đoàn y tế tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc. Hiện tại, một trong hai lại xảy ra chuyện như vậy, có thể xưng là trận động đất cấp 10 trong lĩnh vực y tế. Lúc này, đám bạn bè trên các lĩnh vực khác nhau của Chu gia đều liên tục gọi điện thoại cho ông.

Kết nối!

Kết nối!

Kết nối!

"Cho nên?"

"Trái tim kia cuối cùng là muốn cấy ghép cho ai?"

Chu Tải Ngôn thấp giọng, giống như là cái gì cũng không hiểu mà hỏi. Ông tranh thủ thời gian nhận điện thoại để lướt xem tin tức trên mạng. Trước mắt đã tuôn ra không ít tin tức về các phú hào tiếp nhận nội tạng, nhưng căn bản đều là người không có chút lai lịch gì. Còn về vị tam gia của Vương gia kia thì thậm chí là còn không có chút tin tức gì.

"Nghe nói là tam gia của Vương gia!"

"Chiếc máy bay vận chuyện trái tim kia nghe nói đã bị quân phiệt Việt Quốc bắn hạ ở gần vùng biển… Chậc… Thật là thật thảm."

Đầu bên kia điện thoại là danh gia vọng tộc Trung Hải có giao hảo với Chu Tải Ngôn, nguồn thông tin nhiều hơn đám quyền quý bình thường.

"Vậy mà lại như vậy."

Chu Tải Ngôn nghe vậy, con ngươi co rút, lông tơ cả người đều dựng lên. Ông dừng lại trong chốc lát, nghe người bên kia nói một hồi, bận rộn khống chế hô hấp, sau đó làm ra vẻ kinh hãi đáp lại: "Ngay cả trái tim của Vương gia mà cũng dám đánh?"

"Đúng là không muốn sống nữa!"

⚝ ✽ ⚝

"Tóm lại, chuyện lần này rõ ràng là trận đánh cờ giữa các thế lực lớn, chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt là được."

"Nhưng mà, lão Chu à."

"Tôi đã nói mà, số của lão tiểu tử ông đúng là may mắn, lần này trung tâm y tế Thụy Tân sợ rằng có thể nằm thắng rồi!"

"Anh Bình!"

"Chào buổi sáng!"

Lục Bình xách túi công văn, bước vào văn phòng.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bạn gái Trương Oánh Oánh mỗi ngày đều xuất hiện ở trước bàn làm việc từ rất sớm. Cô gái hôm nay ăn mặc rất có khí chất, vô cùng khác với ngày thường. Thân trên là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là chiếc váy dài ôm hông, đi một đôi giày nhỏ nhắn. Cô dường như đã tập trung phần lớn sự chú ý của mình vào trước cánh cửa. Lục Bình chỉ vừa mới xuất hiện, cô đã lập tức phát hiện, thân thể thoáng cái đứng lên, đi ra từ phía sau ghế, vui vẻ mong đợi gọi một tiếng.

Hôm nay cô có tô son và trang điểm nhẹ, dây chuyền Chu Vạn Phúc được đeo ở trên cổ.

"Chào buổi sáng!" Trên mặt Lục Bình lập tức hiện lên vẻ tươi cười.

Tâm trạng của anh bây giờ rất vi diệu, là loại cảm giác đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón thẩm phán, chờ đợi tử vong bất cứ lúc nào. Mà trong nháy mắt này, trong lòng của anh lại càng trở nên nhạy cảm, càng ngày càng quý trọng và hoài niệm đoạn thời gian bình thường đến không thể bình thường hơn trong cuộc sống.

Khi bạn gái Trương Oánh Oánh xuất hiện ở trước mặt, loại vẻ đẹp gần trong gang tấc cùng sự áy náy vì có thể chết đi bất cứ lúc nào không ngừng xen lẫn ở trong tim Lục Bình.

Tim anh như mềm nhũn ra, ánh mắt trở nên ôn nhu.

"Oánh Oánh nhà ta hôm nay thật xinh đẹp!" Lục Bình khen một câu.

Anh vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy nụ cười của cô gái lập tức trở nên rạng rỡ, trên gương mặt trắng nõn hồng hào lộ ra một kiểu phong tình khác.

"Đúng rồi, ngày hôm qua em nói có một quán ăn mới mở rất ngon đúng không, chúng ta tối nay tan việc cùng đi ăn đi?" Lục Bình nhớ ra cái gì đó, nói.

Anh không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

Bây giờ có thể ăn một bữa, liền ăn một bữa đi.

Được ở cạnh bạn trai lâu hơn sau khi tan làm đúng là chuyện vui vẻ nhất đối với cô gái não yêu đương như cô. Cô chỉ cảm thấy, hôm nay quả nhiên là một ngày rất tốt, vừa không có thời tiết ẩm ướt làm cho người ta chán ghét, bạn trai còn muốn cùng nhau ăn cơm. Trương Oánh Oánh đang chuẩn bị đồng ý thì ánh mắt chợt lấp lóe. Cô mím môi một cái, trong đầu lại nghĩ đến. "Có phải là do đêm qua trời mưa to, anh Bình giao thức ăn kiếm lời được nhiều tiền hơn, cho nên hiện tại muốn mời mình đi ăn hay không?"

"Nhất định là như vậy!"

"Mình đã sớm làm nội ứng trong đám nhân viên giao hàng rồi, ngày hôm qua mưa lớn như vậy, đơn giá đều vô cùng cao."

"Mình đúng là không ngoan mà! Anh Bình đều khổ cực như vậy! Nhưng mà… bản thân mình lại rất muốn được ăn tối cùng anh Bình."

"Ừm!"

"Cho dù như thế nào thì mình cũng phải trả tiền mới được!"

Nghĩ như vậy, Trương Oánh Oánh buông lỏng lại, ngọt ngào đáp: "Được!"

⚝ ✽ ⚝

"Ơ!"

"Đại Thạch, chào buổi sáng!"

Qua một lúc sau, Cố Đại Thạch vừa ngáp vừa đeo túi xách, một tay cắm ở trong túi đi vào văn phòng. Lục Bình dựa vào ghế, cười giơ tay lên, chào hỏi đối phương.

"Anh Đại Thạch."

"Chào buổi sáng!"

Trương Oánh Oánh cũng lập tức chào hỏi ngay sau bạn trai nhà mình.

"A Bình, chào buổi sáng!" Cố Đại Thạch vỗ vỗ bả vai Lục Bình, rồi nói với Trương Oánh Oánh: "Oánh Oánh, chào buổi sáng."

Không lâu sau, văn phòng của văn hóa Ngô Minh dần dần từ bầu không khí huyên náo sáng sớm tiến vào trạng thái làm việc. Lúc này, Lục Bình bưng ly trà lên, uống một hớp trà nóng. Anh thở ra một hơi, sâu bên trong đôi mắt hiện ra rất nhiều sầu não. Anh giương mắt lên, nhìn về phía cảnh tượng vô cùng bình thường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lưu luyến… Anh quan sát từng chút từng chút một, muốn vững vàng khắc sâu hình ảnh này vào trong đầu. Anh nhìn về phía lỗ thông gió của máy điều hòa không khí, những dải ruy băng màu đỏ đang tung bay trong gió…

"Nhiệt độ của máy điều hòa không khí cuối cùng cũng hạ xuống."

"Ài!"

"Nhưng mà, chắc là cũng không có quan hệ quá lớn với mình. Tạm biệt, văn hóa Ngô Minh, tạm biệt Đại Thạch, tạm biệt Oánh Oánh…"

Trong lòng Lục Bình nghiêm túc nói lời tạm biệt.

Mấy chục phút sau.

Bên trong văn phòng lại lần nữa vang lên tiếng huyên náo. Lục Bình đầu tiên là không thèm để ý, nhưng mà sau khi nghe thấy mấy câu rời rạc thì ánh mắt của anh chợt ngưng lại. Anh vươn tay cầm lấy con chuột, ánh mắt nhìn vào màn hình. Trên thực tế ngay từ đầu anh đã nín thở, hết sức chăm chú nghe lén lời tám chuyện của các đồng nghiệp ở xung quanh.

Khi từng từ mấu chốt chắp vá thành một câu hoàn chỉnh trong bộ não, thân thể Lục Bình giống như là bị điện giật. Môi anh khẽ run, nhưng nhớ đến sự tồn tại của đồng nghiệp mới Từ Mộng, anh miễn cưỡng khắc chế tâm tình!

Anh nuốt ngụm nước miếng, lập tức tìm kiếm thông tin, vô số hotsearch xẹt qua trước mắt.

Tất cả nội dung đều có liên quan đến phòng khám Mayo!

"Rốt cuộc là… đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai có thể nói cho tôi biết được không?"

Lục Bình cảm thấy miệng khô khốc.

Trái tim của anh đang không ngừng đập nhanh, giờ phút này, anh đã không thể ngồi yên dù chỉ là một giây. Anh bình tĩnh đứng dậy, đi về trong phòng vệ sinh trên hành lang. Anh đẩy cánh cửa cuối cùng bên trong ra, hạ nắp bồn cầu xuống, ngồi ở trên nắp bồn cầu. Lục Bình bật thiết bị gây nhiễu lấy được từ trên người Tăng Vĩ lên, sau đó móc điện thoại di động ra, đầu ngón tay nhấn một dãy số. Mọi thứ đều đã được thủ tiêu sạch sẽ. Anh quyết định gọi cho Chu Tải Ngôn, người này chắc là người hiểu rõ tình huống nhất.

Phải thăm dò mới được!

⚝ ✽ ⚝

Vừa tới trung tâm y tế Thụy Tân, Chu Tải Ngôn đang chuẩn bị tụ tập tất cả phóng viên lại để tổ chức cuộc họp thì điện thoại chợt vang lên. Ông chỉ liếc nhìn một cái, loại sợ hãi phát ra từ trong xương kia khiến cho bước chân của ông không khỏi dừng lại.

"Các người tới phòng hội nghị trước, lát nữa tôi sẽ qua." Ông trầm giọng nói.

Nói xong, ông quay người đi về phía phòng làm việc tạm thời bên cạnh, chỉ vừa đi được mấy bước, từ đi nhanh đã biến thành chạy chậm.

"A lô."

"Lục tiên sinh, ngài có gì phân phó!"

Chu Tái Ngôn đóng cửa lại, đứng dán sát phía sau cánh cửa, trái tim của ông đang đập rất nhanh. Chuyện xảy ra ở phòng khám Mayo chính là trận đánh cờ mà ông không thể nào hiểu nổi. Đêm qua, màn pháo hoa bắn hạ máy bay kia cũng khiến cho ông cảm thấy run rẩy đối với lực lượng phía sau lưng của Lục tiên sinh. Ông nuốt xuống ngụm nước miếng, theo bản năng khom người, cung kính nói.

⚝ ✽ ⚝

"Sao lại có phản ứng này?"

Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp, ánh mắt Lục Bình đột nhiên ngưng tụ lại, nhạy bén phát hiện ra có chỗ không đúng.

"Chu tiên sinh, không biết ông có hài lòng về phần quà mà tôi dành tặng cho trung tâm y tế Thụy Tân hay không?"

Lục Bình suy nghĩ, lúc này quyết định tạm thời gác lại những suy nghĩ vừa nãy. Khóe miệng anh khẽ giơ lên, bên trong giọng nói mang theo ý cười, hỏi.

"Hài lòng!"

"Hài lòng!"

Giọng nói của Chu Tải Ngôn đều đang run rẩy. Ông hiểu rõ, ý trong lời nói của Lục tiên sinh chính là toàn bộ thị trường do phòng khám Mayo để lại. Có thể đoán được, tương lai trung tâm y tế Thụy Tân sẽ trở thành tập đoàn y tế tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc. Điều này thậm chí có thể giúp đỡ ông ta tiến hơn một bước, chân chính thoát khỏi vị trí hiện tại, tiến vào tầng quyền lợi đầu tiên.

"Thứ nên nói và không nên nói, ông chắc là cũng đã rõ ràng."

"Được rồi."

"Nói một chút đi, ông đã nghe được những tin tức gì rồi…"

Lục Bình ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhìn xuống phía dưới bàn chân, giày da màu đen đang không ngừng nghiền ép nắp bồn cầu. Anh chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.

"Tam gia Vương gia."

"Chuyến bay vận chuyển trái tim hóa thành pháo hoa."

Đủ loại tin tức được nói ra, dường như có thế lực nào đó đang cố ý khuấy đục dòng nước hơn.

Không lâu sau đó, điện thoại bị cúp.

Lục Bình cảm thấy nghi ngờ không thôi. Anh cảm thấy vừa vui sướng lại vừa sợ hãi. Nhưng dần dần, sự vui sướng dần dần chiếm lấy tất cả tâm trạng, anh nhếch môi, thân thể không khống chế nổi mà run rẩy!

⚝ ✽ ⚝

"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Nói như vậy, mình chắc là nên gọi điện thoại cho Tạ gia ở bán đảo Mã Lai một chút."

Phòng vệ sinh.

Lục Bình cầm lấy điện thoại di động, chợt nghĩ đến.

Anh không thể bỏ qua bất kỳ một nguồn tài nguyên nào được.

Tạ gia ở thành phố Keelung dù gì cũng là danh môn địa phương, hiện tại dù đã làm lớn chuyện thì vẫn có thể sống sót.

Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp.

Chân Lục Bình giẫm trên nắp bồn cầu, ngồi ở trên bồn cầu, tay nắm chặt điện thoại di động, đang định gọi điện thoại cho Tạ gia ở bán đảo Mã Lai. Lúc này, trong phòng vệ sinh an tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Lục Bình lúc này dừng động tác lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, nín thở.

Chỉ nghe thấy bước chân phía sau cánh cửa càng ngày càng gần, rồi sau đó dừng ở trước bồn cầu đối diện.

"Hô!"

Sau khi đối phương rời khỏi, Lục Bình thở phào một hơi.

"Chuyện đúng là càng ngày càng quỷ dị. Chắc là động tác của mình đêm qua đã thu hút sự chú ý của những người đứng đầu chân chính, bọn họ thuận thế đả kích Vương gia một trận. Xem ra, vận khí của mình đúng là đủ tốt."

Lục Bình vùi đầu, mười ngón tay xuyên qua lọn tóc, dùng sức gãi gãi.

Không phải là an toàn mà là nhiều thêm một cơ hội để thở, có thể bắt lấy khoảng thời gian trống để chạy vọt về phía trước! Có thể tiếp tục lăn những người bao vây xung quanh mình giống như là lăn quả cầu tuyết!

[ Tút ——]

Không do dự nữa, có cơ hội liền tóm lấy.

Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, ánh mắt ngưng tụ lại.

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó, thành phố Keelung bán đảo Mã Lai.

Tạ Vĩ Tài 46 tuổi đứng ở trong phòng hội nghị lớn, ánh mắt lướt qua đám phóng viên và đội ngũ đặc vụ của bán đảo Mã Lai. Đáy mắt ông thoáng qua một tia châm biếm, rảo bước đi đến phía trước bục phát biểu. Dưới vô số ánh đèn flash và ống kính, ông phát biểu và bày tỏ sự cảm ơn đối với việc cảnh sát thành phố Keelung đã nhanh chóng tiêu diệt nguy cơ và đảm bảo sự an toàn cho người dân!

Tất cả những chuyện đêm qua đều do Nansan đội nồi.

Sau khi nói xong, Tạ Vĩ Tài nhìn nhóm thanh tra cao cấp một cái, sau đó đi ngang qua bọn họ. Sau khi bước ra khỏi căn phòng đang tổ chức lễ khánh công, Tạ Vĩ Tài cắm tay ở trong túi, ngồi lên xe dưới sự bao vây của bảo an.

"Chúng ta đi thôi."

Ông lấy mắt kính xuống, mệt mỏi dựa vào trên xe. Ông chỉ vừa nhắm mắt, hình ảnh Ti