← Quay lại trang sách

Chương 321 - Xong Chuyện Phủi Áo Rời Đi!

Về cơ bản thì liếc mắt liền có thể nhìn ra người nào làm ăn tốt, người nào làm ăn không tốt.

"Tổng thể mà nói, tất cả mọi người đều cảm thấy cao hứng khi gặp lại bạn học cũ.” Nụ cười Lục Bình rõ ràng hơn một chút.

Có lẽ là vì bản thân đang đi càng ngày càng xa trong một cái vòng khác, cho nên Lục Bình rất quý trọng giờ phút hiện tại, đặc biệt hoài niệm lại thời học sinh vô ưu vô lo.

"Khó trách công việc của anh lại càng ngày càng kém!"

"Buổi tối, em mời anh đi ăn cơm cùng Vương Kha anh lại không đi. Anh lại muốn đến tham gia họp lớp gì đó này. Đến tham dự buổi tụ họp kia sẽ có thể giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của anh?"

"Có biết cái gì gọi là xã giao vô dụng hay không?"

Bên tay trái của Lục Bình, bạn học Trịnh Bác Văn thật thà đang cãi nhau cùng với bạn gái, Bạn gái hạ thấp giọng, không ngừng quở trách ở bên tai Trịnh Bác Văn. Lục Bình và bạn học bên kia đều nghe thấy một vài âm thanh lẻ tẻ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua lẫn nhau.

Trịnh Bác Văn quen cô bạn gái này từ hồi còn học đại học. Lục Bình đã gặp quan từ vài năm trước. Con người đối phương không xấu, đúng thật là vì tốt cho Trịnh Bác Văn. Bạn học kia lại là người có tính cách thuận theo hoàn cảnh, nếu không mà có một bạn gái như vậy thì sẽ không thể đi đến hôm nay.

Chỉ là, hiện tại đúng là càng lúc càng khác so với hồi học đại học.

Lục Bình cảm khái một câu.

Trước mắt anh không ngừng hiện ra những hình ảnh nhảy múa trên mũi đao trong ngày qua. So với những thương nhân bình thường thỏa hiệp với cuộc sống, từ trong thâm tâm anh cảm thấy may mắn vì mình có thể nắm vận mệnh ở trong tay, còn có thể vung cán đao về phía trước!

⚝ ✽ ⚝

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ thì ánh sáng trong lễ đường chợt ảm đạm. Anh chàng chủ trì hôn lễ bắt đầu bước lên sân khấu và phát biểu lời mở đầu.

Sau đó, ánh đèn rực rỡ mộng ảo bắt đầu xuất hiện.

"Oa!"

"Anh Bình, thật là đẹp!"

Ánh đèn diễn dịch giống như là đang kể lại một câu chuyện lãng mạn Bạn gái Trương Oánh Oánh nhìn một màn trước mắt đến xuất thần. Trên mặt cô tràn đầy vẻ khao khát. Cô bắt lấy cánh tay Lục Bình, liên tục nói.

"Ừm, đúng là không tệ." Lục Bình đáp một tiếng.

Anh Phong đã đặt một gói dịch vụ khách sạn cho hôn lễ của mình. Một lễ đường như vậy cộng với các chi phí tiệc tùng thì ít nhất cũng cần 250 ngàn t. Đối với thanh niên ở độ tuổi này mà nói thì cũng không phải là một con số nhỏ.

Nếu như là Lục Bình trước đây, không có cha mẹ giúp đỡ, sợ là khó có thể tổ chức được một hôn lễ như vậy.

Hôn lễ tiếp tục, mỗi một quy trình đều rất thuận lợi.

"Hửm?" Lục Bình khẽ ồ lên một tiếng.

Anh chú ý tới, hầu hết các bàn ăn trong lễ đường cho đến bây giờ vẫn còn trống không, chỉ lên vài món rau lẻ tẻ. Ánh mắt anh chậm rãi quét qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh Phong. Hai người đã từng là anh em chung phòng bốn năm. Anh lập tức nhìn ra tâm trạng lo lắng của người đang đứng ở trên sân khấu. Đối phương đang không ngừng hỏi chuyện đám thân thích trước sân khấu.

"Anh vào phòng vệ sinh một chút." Lục Bình vỗ vỗ cánh tay Trương Oánh Oán, thấp giọng nói.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

"Tôi cũng đã thúc giục đầu bếp rồi, ngài yên tâm, thức ăn sẽ lên ngay lập tức, ngài yên tâm!"

"Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới bữa tiệc! Nếu như quả thực không được, ngài bảo người chủ trì kéo dài thêm một lúc!"

Còn chưa đi ra khỏi hội trường, Lục Bình đã dừng bước lại, bên ngoài cửa là giám đốc đang không ngừng nói xin lỗi.

Anh tiếp tục đi ra ngoài, giẫm ở trên hành lang. Lục Bình đẩy mắt kính phía trên sống mũi một cái. Ánh mắt của anh quét qua người giám đốc trung niên lúc nãy một cái rồi nhìn thoáng qua các nhân viên phục vụ bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại.

"Không đúng."

"Trong mắt của các nhân viên phục vụ kia rõ ràng là nổi nổi một tia thương hại."

"Gặp chuyện rồi."

"Ài!"

"Cuộc sống của người bình thường rất bình thường và hạnh phúc. Nhưng điều duy nhất là phải gặp may mắn, cả đời này đều không gặp phải chuyện gì không tốt!"

"Nếu như thật sự gặp chuyện thì sẽ thật sự không chống đỡ nổi!"

Khách sạn này rất khí phái, chuyên dùng làm hôn lễ.

Lục Bình dạo qua một vòng, suy đoán được đại khái. Không có quá nhiều sự cố, chỉ là do anh Phong xui xẻo, đúng lúc gặp phải một gia đình có một số quan hệ kết hôn. Mà đúng lúc bạn bè và thân thích của gia đình kia hôm nay lại tới nhiều hơn dự tính!

Phải làm sao bây giờ?

Đành phải để cho anh Phong chịu uất ức rồi, ai bảo anh đặt lễ đường nhỏ nhất, lại dễ dàng nhất đắc tội chứ? Chỉ đặt thời gian một buổi tối thì có thể thế nào? Nếu như là người biết nói chuyện vậy thì sẽ giảm giá cho ngươi một chút, còn không thì phải bất đắc dĩ tiếp nhận thôi?

Uất ức!