Chương 322 - Tiêu Chuẩn Ban Đầu Là Gì?
Đúng là uất ức! Nhưng đối với người bình thường mà nói thì có thể làm gì?
Trong góc nhỏ của phòng khách, trước cửa sổ sát đất, Lục Bình nhìn về phía ánh đèn neon ngoài cửa sổ, thở dài: "Anh Phong chịu khổ nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, giờ lại gặp phải loại chuyện sốt ruột như vậy. Đối với người bình thường mà nói, cả đời có thể có mấy lần như hôn lễ hôm nay?"
"Cho dù được giảm giá một chút, nhưng sự uất ức này sẽ khiến cho đối phương khó chịu cả đời!"
Lục Bình nói nhỏ một câu, sau đó móc điện thoại di động ra từ trong túi áo.
Anh gọi điện thoại cho Đinh Thanh, sau khi cúp điện thoại, một tay cắm ở trong túi rồi đứng chờ một chút. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên béo mập, sắc mặt tái nhợt đi ra từ trong thang máy, sau đó chạy chậm đến phòng khách, Ông ta không ngừng lau chùi mồ hôi, ánh mắt sợ hãi quét quanh bốn phía. Sau khi chú ý tới thanh niên bình thường phía trước cửa sổ sát đất thì người đàn ông trung niên có chút chần chờ. Lúc này, Lục Bình cũng quay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt vừa giao nhau, người đàn ông trung niên đã hiểu ra. Ông ta sợ hãi đi tới.
"Tiên…Tiên sinh."
Người đàn ông trung niên tên là Thường Vạn Chúng, là ông chủ của khách sạn này, dưới tay kinh doanh hai khách sạn, tổng tài sản rơi vào khoảng 2 tỷ.
Trong ngày thường, Thường Vạn Chúng cũng được xem như là người có tiếng nói trong phạm vi của mình.
Sau khi đến gần, ông ta đứng thẳng và cung kính kêu một tiếng.
Nhưng mà, lời còn chưa dứt...
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình lập tức vung ra một cái bạt tay thật mạnh!
Anh không cho Thường Vạn Chúng cơ hội giải thích đã tiếp tục vung tay lên tát. Gương mặt của người đàn ông trung niên béo mập lập tức sưng đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trên mặt còn in rõ dấu vết của năm ngón tay. Đối phương không nghĩ tới thanh niên này lại không cho mặt mũi như vậy, nhưng nghĩ đến thân phận của Đinh gia thì ông ta lại không dám phản kháng.
"Xử lý chuyện cho đàng hoàng vào."
"Còn nữa, không được để cho bất kỳ người nào biết rõ đã xuất hiện chuyện như vậy."
Sau khi tát xong, Lục Bình thu tay về rồi trầm giọng nói. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về một góc. Trong đó, bạn gái của bạn học Trịnh Bác Văn không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Cô đang cầm chặt điện thoại di động, trợn to mắt nhìn một màn trước mặt.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô cuống quít dời ánh mắt đi.
Lục Bình chỉ khẽ mỉm cười, giơ ngón trỏ lên bên miệng.
⚝ ✽ ⚝
"Anh Bình, sao anh lại đi lâu như vậy?"
Trong hôn lễ náo nhiệt.
Trương Oánh Oánh nháy nháy mắt, nói.
"Bụng có chút không thoải mái."
Lục Bình xoa xoa bụng, nói xin lỗi. Anh vừa ngồi xuống không lâu, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên…
"Mẹ kiếp…"
"Ra tay thật là độc ác!"
Trong văn phòng xa hoa.
Người đàn ông trung niên mập mạp Thường Vạn Chúng nhe răng, má của ông ta đã sưng đỏ giống hệt như bánh bao. Thư ký trẻ tuổi không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận xoa thuốc cho ông chủ của mình.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người giám đốc trung niên mặc âu phục vội vã đi vào.
"Thế nào?" Thường Vạn Chúng trầm giọng hỏi.
"Đều đã xử lý tốt, đã thay thế toàn bộ thức ăn trên bàn 8888. Tôi đã giải thích với gia đình kia, nói là do lỗi của đầu bếp nên bên phía khách sạn sẽ tặng cho bọn họ bàn ăn miễn phí này."
"Tiêu chuẩn ban đầu là gì?" Thường Vạn Chúng nghe vậy thì bật cười một tiếng, buồn bực nói.
"Vốn dĩ là 6888 một bàn. Sau khi gia đình bọn họ nghe thấy kiếm lời 2100 tệ một bàn thì lập tức không còn bất mãn nữa. Ai nấy đều cao hứng đến mức cười lớn!"
Giám đốc lập tức gật đầu rồi đáp lời.
Ông chủ khách sạn mập mạp Thường Vạn Chúng nghe vậy thì trên gương mặt không tự chủ được mà lộ ra cảm giác khinh miệt đối với những người ở tầng chót nhất khi được tiện nghi. Ông ta chỉ hừ hừ hai tiếng, quai hàm truyền đến từng trận đau đớn khiến cho sắc mặt ông ta trầm xuống. Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Ông ta lăn lộn ở Trung Hải nhiều năm như vậy, cũng được xem như là một nhân vật có mặt mũi trong mỗi vòng mỗi giới, nào đã từng bị người ta tát liên tục vào mặt như vậy?
"Chuyện bảo anh làm đã làm chưa?"
"Làm rồi!"
"Nghe nói là một bạn học của Ôn Chí Phong. Tôi điều tra một hồi, chắc là một trong hai người này."
Giám đốc đưa ảnh chụp danh sách khách mời phía trước lễ đường lên, sau đó gạt ra hai cái tên, trong đó có tên của Lục Bình.
"Tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi."
Thường Vạn Chúng khoát tay một cái. Ông ta nhìn về phía thư ý phía sau lưng, không nhịn được mà nói: "Được rồi, cô đi lấy mấy cục đá lạnh qua đây."