← Quay lại trang sách

Chương 323 - Thương Nhân Tình Báo Tìm Tới Cửa!

Chờ thư ký rời đi, ông ta liền móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho một vị đại ca tốt, định nhờ đối phương giúp đỡ một chút. Không lâu sau, Thường Vạn Chúng nghe nói về một người tồn tại trên đỉnh tháp gọi là Lục tiên sinh. Đó là nhân vật dám nhấc chân đạp trưởng công tử Tống gia ở trước mặt mọi người…

"Tôi nghe nói, vị Đinh gia Tào Môn kia là người của Lục tiên sinh."

Trên trán Thường Vạn Chúng không ngừng toát ra mồ hôi, thân thể ông ta đều đang run rẩy. Sau khi cúp điện thoại, ông ta lập tức ngồi xụi lơ tại chỗ.

⚝ ✽ ⚝

Ông ta giơ tay lên, tự tát mình hai cái thật mạnh.

Phía sau ông ta, thư ký vừa đi lấy túi chườm đá về hoảng sợ nhìn về phía một màn trước mắt.

"Cũng may."

Thường Vạn Chúng nuốt ngụm nước miếng, vui mừng nói.

"A Bình!"

"Anh Đào!"

"Chúng ta nói đến đây thôi, lần sau lại tụ họp!"

Khách sạn.

Tan cuộc.

Bạn học cũ Trịnh Bác Văn uống hơi nhiều, anh chỉ cảm thấy hôm nay hiếm khi được thống khoái. Không biết bạn gái nhà mình bị làm sao nữa, sau khi đi vệ sinh trở về thì trở nên trầm tính hẳn, không mắng mỏ bên tai anh giống như là tụng kinh nữa. Anh uống rượu với các bạn học, cô đều không nói gì.

Xe taxi đến, anh được bạn gái dìu lên, dù đã say mông lung nhưng vẫn vẫy tay với Lục Bình và các bạn học khác.

Ngồi vào trong xe.

Bạn gái nắm chặt điện thoại di động, trong điện thoại di động là một tấm hình. Chính là người đàn ông trung niên vừa bị bạn học Trịnh Bác Văn đánh bạt tay. Đối phương có một chuỗi danh hiệu và địa vị thật dài, đối với dân chúng bình thường mà nói, dạng người như vậy chính là tồn tại giống như thần thánh.

"Tiểu Trịnh."

Chờ xe taxi đi xa, thân ảnh của các bạn học trong kính chiếu hậu biến mất. Bạn gái dùng cánh tay đụng bạn trai, hạ thấp giọng không ngừng kêu.

"Sao thế?"

"Lúc anh học đại học, quan hệ với người tên là Lục Bình kia thế nào?"

"A Bình à?! Đó là con trai của anh, lúc còn đi học, đối phương rất hay nhờ anh lấy giùm thức ăn ngoài!"

⚝ ✽ ⚝

Chủ nhật.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Lục Bình đổi một thân quần áo toàn màu đen, trên lưng đeo túi tennis, đi về phía nhà kho.

Sau khi xác định mấy lối vào của nhà kho đều không có người nào, Lục Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Anh thuận tay cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo 3 lỗ và áo tác chiến.

Lục Bình bắt đầu bật từng dãy đèn trong nhà kho lên.

Đôi giày dưới chân giẫm lên sàn nhà được phủ đầy những mảnh vỡ của vật liệu thủy tinh.

Ánh mắt Lục Bình quét qua bốn phía, dưới chân phát lực, lưu loát chạy về phía tầng hai, nhanh chóng lắp ráp xong khẩu súng bắn tỉa MK22 rồi dựng lên.

Lục Bình không có trực tiếp nổ súng.

Anh đầu tiên là móc một cây kẹo que ra từ trong túi, sau khi bóc vỏ liền nhét vào trong miệng. Sau đó, anh móc một chiếc điện thoại di động ra, mở mấy video đã được download ra. Trong video là những hình ảnh dạy cách sử dụng súng bắn tỉa mà anh tìm được ở bên ngoài.

Anh đã xem đi xem lại vô số lần, đến mức sắp khắc ghi vào trong đầu.

Lục Bình nhìn lại lần nữa rồi xoay mình nằm xuống, dùng bả vai đỡ báng súng. Anh ghé mắt vào phía trước tâm ngắm, ánh mắt tìm kiếm điểm bắn ở phía xa. Phương xa, một con nhện đang bò ở trong mạng nhện đập vào đáy mắt, lớp lông và sừng của con nhện kia hiện lên có vẻ vô cùng rõ ràng. Ngón trỏ anh chậm rãi bóp cò, chỉ nghe [ phanh ——! ] một tiếng, viên đạn như lửa mãnh liệt bắn ra.

Lục Bình chỉ cảm thấy có một phản lực nặng nề đập vào bả vai. Anh nín thở, nhìn chằm chằm vào mạng nhện không chớp mắt. Trong ánh mắt anh, mạng nhện bị bắn nát, con nhện vừa chạm vào viên đạn đã hoàn toàn bốc hơi…

"Mẹ nó!"

Tim Lục Bình đập rộn lên, liên tục mắng. Anh nắm chặt tay, dùng sức vẫy, khí huyết dâng trào khiến cho mặt đỏ lên. Đây là lần đầu tiên, anh có cảm giác như mình đang thực sự điều khiển súng bắn tỉa trong tay.

"Đúng là con mẹ nó đã ghiền!" Lục Bình nhổ một bãi nước miếng, hưng phấn nói.

Anh tiếp tục không ngừng bắn súng, sau khi phá hủy quỹ đạo của các viên đạn trước đó và xen lẫn với tập luyện nghiêm túc, anh giống như là đã nhập môn, độ chính xác đang không ngừng được nâng cao.

"Hô!"

Rất lâu sau.

Lục Bình ngửa mặt, nằm ở trên sàn nhà trong nhà kho, lồng ngực anh chập trùng kịch liệt, thở hổn hển.

"Thời gian nghỉ ngơi đã đã đủ rồi."

"Nếu như lại tiếp tục thì mình sẽ vĩnh viễn không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Bố cục cho trung tâm y tế Thụy Tân, thiết lập tập đoàn y dược Sinh mệnh mới."

Đầu óc của Lục Bình rất thanh tỉnh.

Mấy ngày nay, anh cũng không phải là không làm gì cả. Anh có xem bản tin, nhìn chăm chú vào hướng đi của trung tâm vòng xoáy- phòng khám Mayo. Lục Bình biết rõ, phòng khám Mayo nhất định là tiêu điểm thảm thiết nhất trong trận đánh cờ của những người đứng đầu. Bắt đầu từ xế chiều hôm nay, độ hot liên quan tới phòng khám Mayo đang có dấu hiệu giảm xuống rõ rệt giống như là băng tuyết tan rã. Mà đồng thời, phòng khám Mayo cũng nghênh đón nguy cơ phải đóng cửa vô thời hạn để khắc phục.

"Chắc là đã có kết quả rồi." Lục Bình thấp giọng nói.