← Quay lại trang sách

Chương 324 - Ngài Cảm Thấy Thế Nào?

Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà không chớp mắt. Qua một lúc sau, anh bắt đầu thu thập súng ống rồi đứng dậy rời đi. Anh bây giờ đã có thể coi là nhập môn trên các phương diện như súng lục, súng bắn tỉa và các loại súng thường dùng. Nếu như phía sau còn muốn tiếp tục đề cao thì cần dùng thời gian để rèn luyện và luyện tập.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau, thứ hai.

Văn hóa Ngô Minh.

Văn phòng.

Lục Bình có chút lười biếng ngáp một cái. Anh đẩy cặp kính gọng đen phía trước sống mũi một cái, sau đó tiếp tục thiết kế.

[ Ong ong ——]

Lúc này, điện thoại di động trên mặt bàn rung lên. Lục Bình chỉ nhìn một cái, ánh mắt liền ngưng lại.

[ Lục tiên sinh, chào ngài. Tôi là người kế nhiệm của Tăng Vĩ, tôi nghĩ… chúng ta chắc là nên gặp mặt một lần? ]

[ Ngài cảm thấy thế nào? ]

"Ài!"

Lục Bình thở dài một cái. Anh vừa cho bản thân mình nghỉ ngơi mấy ngày dưới áp lực mạnh. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, bình an trước mắt chỉ ngắn ngủi trong chốc lát. Tuy rằng anh luôn không ngừng cảnh tỉnh mình phải tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng trên thực tế, khi dây thần kinh căng thẳng vừa được buông lỏng, sâu trong lòng vẫn luôn cất giấu và ôm ấp một tia may mắn.

"Quả nhiên."

"Không chạy thoát được, mày giết người của người ta, sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được."

Lục Bình không biết nên đáp lại thế nào, hoặc là nên mang theo ai đi.

Theo bản năng, anh chính là muốn buộc lão Lý vào trên thắt lưng.

[ Thời gian, địa điểm. ]

Lục Bình nhắn lại.

Anh mím môi, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Dưới bầu trời xanh thẳm, tòa nhà xông thẳng về phía chân trời dường như hơi gợn sóng lăn tăn, những hàng cây xanh xuyên qua thành phố dần dần nảy mầm tỏa sáng sinh cơ. Những ngày gần đây, nhiệt độ đang tăng trở lại, sự lạnh lẽo của mùa đông dần dần bị bỏ lại.

"Ài…Thật là tốt, vạn vật hồi phục." Lục Bình cảm khái.

Cùng một vùng trời.

Yến Kinh cổ lão.

Nhà cũ Lý gia.

Năm đó Lý lão gia tử còn ở thời tráng niên, từng mời danh gia từ Giang Nam đến xây dựng khu vườn sông nước này. Khu vườn hiện tại cũng đang khôi phục sức sống, nước chảy róc rách, giống như lại lần nữa nhuốm đầy sắc xuân. Nhưng khu vườn do danh gia Giang Nam kiến tại lúc này lại có vẻ như buồn tẻ và tịch mịch hơn rất nhiều. Không chỉ là khu vườn này, mà là toàn bộ Lý gia Yến Kinh đều bị bao phủ dưới loại bầu không khí này.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt an tĩnh.

Mẹ của Lý Ngọc Trân- Chương Thoại Vũ thay một bộ quần áo cách ly, cẩn thận đi vào bên trong phòng bệnh. Bà ngồi ở bên cạnh lão gia tử, chỉ là an tĩnh ngồi như vậy, thỉnh thoảng sẽ vuốt lại mái tóc khô xơ cho lão gia tử, hoặc là kiểm tra móng tay của lão gia tử có dài ra chút nào hay không.

Mấy ngày gần đây, trạng thái của lão gia tử đều không được tốt, đã ngủ mê man chừng mấy ngày rồi, dường như đang ở trong trạng thái hấp hối. Bác sĩ nói, lão gia tử hiện tại đang hoàn toàn chống đỡ bằng ý chí, không yên lòng, không muốn đi.

"Ba."

Nghĩ đến đây, mẹ Lý đau lòng không kìm được nước mắt. Cũng chính là vào lúc này, bàn tay cắm đầy ống truyền dịch của Lý gia lão trên giường bệnh như có như không nâng lên. Một hồi lâu sau, đôi lông mi hoa râm nhẹ nhàng run rẩy.

"Đừng khóc, đừng khóc."

"Trời… không…. sập được…"

Lý gia lão gia tử mở mắt, ông cảm thấy tinh thần dường như đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên từ trong miệng.

"Đỡ… đỡ ba một chút."

Mẹ Lý lau nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Ba lập tức cẩn thận cử động giường bệnh, để cho lão gia tử có thể thoải mái hơn một chút: "Ba, người còn muốn gì nữa không?"

"Nói cho ba một chút về những chuyện gần đây." Lý lão gia tử thở hổn hển, nói.

Mẹ Lý đứng lên, tìm kiếm một số tin tức mới ở trong phòng bệnh. Những tin tức đến từ những nơi khác nhau, cho dù lão gia tử luôn ở trong trạng thái hôn mê thì nó đều được đổi mới mỗi này.

Mẹ Lý nhìn lướt qua, sau đó liền nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây cho lão gia tử. Không lâu sau, bà kể đến chuyện xảy ra ở Vương gia vào tuần trước… Bà vẫn còn đang chăm chú đọc, không có chú ý tới đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền của lão gia tử đột nhiên mở ra, đôi môi tái nhợt đang run rẩy.

"Tam gia Vương gia gần đây đã một tuần lễ rồi không có tiếp khách."

"Chỉ sợ là thân thể thật sự đã xảy ra vấn đề."

Mẹ Lý trầm giọng nói.

Bà kể lại chi tiết tiền căn hậu quả, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt trắng bệch của lão gia tử trên giường bệnh hiếm khi xuất hiện một chút hồng hào… Ông mở miệng ra, muốn nói điều gì đó. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì một hơi thở chết chóc đã nhanh chóng bao vây khắp gương mặt ông lão với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Mẹ Lý trợn to hai mắt. Bà nhìn thẳng vào ánh mắt của lão gia tử vào thời khắc cuối cùng, chỉ cảm thấy một tia hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo!