← Quay lại trang sách

Chương 325 - Ngọc Trân, Con Không Cần Trở Về Đâu

Đó là ánh mắt gì?

Mẹ Lý không rõ, nhưng bà biết rõ, bầu trời của Lý gia sắp sập!

[ Tích ——]

Tâm điện đồ biến thành một đường thẳng.

Ngay cả câu nói cuối cùng cũng không kịp nói, trái tim của Lý lão gia tử Lý Kiến Quốc đã ngừng đập. Vành mắt mẹ Lý đỏ bừng. Bà nhìn về phía lão gia tử chết rồi mà vẫn còn chưa nhắm mắt, đôi môi run run: "Ba, con cháu tự có phúc của con cháu, người đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Nói xong, bà đứng dậy, vuốt mắt cho lão gia tử, sau đó chỉnh lại chăn nệm.

Gương mặt mẹ Lý đanh lại, đi ra khỏi phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

"Mấy năm này đã vất vả cho các bị bác sĩ chăm sóc cho lão gia tử nhà tôi rồi."

"Chờ sau khi chuyện kết thúc, tôi sẽ làm chủ, cung cấp cho các vị đãi ngộ gấp đôi ban đầu. Hiện tại, kính xin các vị phối hợp với chúng tôi một đoạn thời gian cuối cùng."

"Chí Cương!" Vẻ mặt mẹ Lý uy nghiêm, trầm giọng hô.

"Phu nhân." Nhân viên an ninh áo đen khom người đáp lại.

"Thu lại tất cả thiết bị liên lạc của tất cả bác sĩ ở đây rồi đưa bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi, trước khi lão gia chưa đưa ra mệnh lệnh thì không cho phép bất kỳ người nào tùy ý đi đi lại lại!"

"Vâng!"

"Để toàn bộ lực lượng canh gác bí mật chuyển sang mức cảnh báo cấp 1."

Mẹ Lý đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Giờ phút này, trên người của bà nào còn có dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ vùng sông nước Giang Nam nữa. Bà nhanh chóng phong tỏa tin tức về cái chết của lão gia tử, giám sát toàn bộ phủ đệ một cách chặt chẽ.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, bà mới gọi điện thoại cho chồng mình-cha của Lý Ngọc Trân- gia của Lý gia hiện tại- Lý Trọng Ngôn.

Sau khi thông báo cho từng người quản lý Lý gia hiện tại, mẹ Lý hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng bà vẫn quyết định gọi một cuộc đến thoại đến cho trưởng nữ Lý Ngọc Trân đang ở Trung Hải.

⚝ ✽ ⚝

Trung Hải.

Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng 58.

Lý Ngọc Trân nhìn về phía thành phố bên ngoài cửa sổ. Sau khi nghe thấy lời nói của mẹ mình trong điện thoại, gương mặt tuyệt mỹ lập tức trở nên tái nhợt. Điện thoại di động rớt khỏi trong tay cô đập thẳng xuống sàn nhà…

Cô mở to hai mắt, không ngừng hít thở sâu.

Thật lâu sau, cô khom người, nhặt điện thoại lên: "Con biết rồi."

"Trước khi lão gia tử qua đời đã từng nói qua, sau khi ông ấy chết cho đến khi ba con có được đáp án thì tin tức về cái chết sẽ được áp chế tuyệt đối."

Mẹ Lý trầm giọng nói: "Ngọc Trân, con không cần trở về đâu."

"Ừm.

" Lý Ngọc Trân mím môi, dùng tay chống lên cái bàn, bình tĩnh đáp.

Hai người cũng không trò chuyện quá lâu, điện thoại liền bị cúp, lúc này. Trong đôi mắt luôn chứa đầy ánh sáng mạnh mẽ của Lý Ngọc Trân hiếm khi xuất hiện vẻ mê man.

Cô cứ đứng dựa vào bàn làm việc như vậy, sau đó thân thể dần dần trượt xuống, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt ở giữa hai đùi.

Cô rất đau lòng cho ông nội, cô hiểu rõ tại sao ông nội lại ra đi vào lúc này, chắc là nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng ông đã được buông lỏng!

Trong khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của lão gia tử, ông đã lựa chọn cung cấp tất cả tài nguyên của Lý gia cho Vương gia, mà bây giờ tam gia của Vương lại xảy ra chuyện, đối phương làm sao còn có thể đẩy Lý gia bọn họ một cái nữa?

Đây chính là kết cục sau cùng không lâu sau đó!

Ông rời đi với nỗi lo lắng không nguôi về gia tộc!

"Hu hu —— "

Lý Ngọc Trân co người lại, nhỏ giọng khóc thút thít.

Chạng vạng tối, tan làm.

Chiều tà, mặt trời lặn.

"Trời sẽ không sập."

Lục Bình xách túi công văn, đưa bạn gái Trương Oánh Oánh tới trước tàu điện ngầm. Anh đi ngược lại dòng người trong giờ cao điểm buổi tối, không ngừng hít thở sâu, âm thầm khích lệ mình.

Anh đang chuẩn bị đi gặp người được gọi là người kế nhiệm của Tăng Vĩ.

Màn đêm

Đoàn xe màu đen dừng lại ở bên ngoài nhà cũ Lý gia.

Trên chiếc xe chính, nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh bước ra từ bên trong xe. Trên gương mặt đối phương vẫn là nụ cười bất cần đời trước sau như một. Anh ta đứng ở trước xe, tay lướt qua thân xe. Ánh mắt mang theo ý cười quét qua trước cửa, trông thấy một số ruồi nhặng cầm máy chụp ảnh cũng không nóng giận, chỉ khoát tay một cái với vẻ không thèm đếm xỉa.

Một tay Lý Trọng Thanh cắm ở bên trong túi, giống như là tâm tình không tệ, vừa hát vừa đi vào nhà. Vừa đi được mấy bước, thư ký sau lưng bước nhanh đuổi theo. Đối phương nhẹ giọng nói vào vên tai Nhị gia cái gì đó, sau đó đưa điện thoại di động ra.

"A lô?"

"A lô!"

"Trí Tân à? Tìm tôi có chuyện gì?" Lý Trọng Thanh cất cao giọng nói.

Anh ta vừa nói vừa giẫm lên thềm đá đi vào trong nhà, còn bất cần đời mà đưa tay vỗ vỗ con sư tử đá ở cạnh cửa chính màu đỏ thắm. Ánh mắt Lý Trọng Thanh liếc qua sư tử đá, trước mắt hơi dừng lại, loáng thoáng nhớ lại bản thân thuở thời niên thiếu. Lúc đó Lý gia Yến Kinh đang còn ở thời kỳ đỉnh cao, anh ta là lão nhị Lý gia nghịch ngợm ngang ngược. Anh ta đã từng cưỡi trên con sư tử đá này, vô cùng vui vẻ và tiêu sái. Cho dù sau đó bị lão gia tử đặt ở trên ghế đẩu và dùng thắt lưng đánh, nhưng hắn vẫn là vui vẻ.