← Quay lại trang sách

Chương 326 - Nữ Quỷ Xinh Đẹp Bò Từ Luyện Ngục Tới Nhân Gian!

Suy nghĩ chợt dừng lại, anh ta bước vào nhà chính Lý gia

"Anh Tiếu."

"Anh có quen vị nhị gia Lý gia này sao?"

Lúc nãy, chỗ Lý Trọng Thanh khoát tay, mấy tên phóng viên cầm theo máy ảnh đều lập tức oa một tiếng, vậy người phóng viên trung niên có tuổi tác lớn nhất lại ở giữa, cảm khái nói.

"Tôi nào có tư cách làm quen với nhị gia Lý gia chứ?"Anh Tiếu nhận lấy thuốc lá do thủ hạ phóng viên đưa tới, hít sâu một hơi, cười nói.

"Nhưng mà…nhị gia Lý gia chắc là cảm thấy tôi quen mặt thật.” Anh ta tiếp tục nói.

"Vị nhị gia Lý gia Lý Trọng Thanh này là quyền quý dễ sống chung nhất trong Yến Kinh."

"Dễ dàng sống chung?"

"Sao tôi lại nghe nói…"

Mấy năm trước, danh tiếng của Lý Trọng Thanh trong tai người bình thường đều không được tốt. Nào là ngang ngược, chơi đùa phụ nữ, phách lối, là người cứng đầu trong giới…

"Nhị gia Lý gia là người chân thật, không phải là loại người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu…."

Lời nói đến một nửa, phóng viên trung niên họ Tiếu phản ứng lại, sống lưng phát rét. Bên trong tròng kính thật dày của anh ta phản chiếu đám thanh niên vừa quen thuộc vừa xa la đang vây quanh mình, lập tức nở nụ cười ha ha:

"Ha ha… Nói nhiều rồi! Nói nhiều rồi! Các anh em, tôi mời mọi người bữa khuya hôm nay!"

⚝ ✽ ⚝

Đi vào trong nhà. Nụ cười bất cần đời trên gương mặt Lý Trọng Thanh dần thu liễm lại, anh ta muốn tăng nhanh bước chân. Nhưng vừa đi không được mấy bước lại lần nữa khôi phục tốc độ như bình thường.

Hiện tại các thành viên nòng cốt trong gia tộc đang còn ở nhiều nơi khác nhau. Ba người quản lý Lý gia sau khi nhận được thông báo thì vẫn tiếp tục xử lý việc riêng của mình, sau đó mới lần lượt trở về nhà, anh ta là người trở về trễ nhất.

"Các người ở phía trước nhà, có chuyện gì gấp thì sai người gọi tôi.” Lý Trọng Thanh trầm giọng nói.

"Đã rõ." Thư ký trẻ tuổi đáp một tiếng.

Sau đó cô mang theo đoàn đội đứng đợi ở trước sảnh Lý gia. Chuyện này cũng không có gì khác thường, trong ngày thường bọn họ cũng đều chờ ở chỗ này.

Lý Trọng Thanh một thân một mình hướng về nhà chính Lý gia.

Xuyên qua hành lang dài.

Lý Trọng Thanh nhìn về phía gian phòng sáng đèn cách đó không xa, anh ta cũng không khắc chế nổi nữa… lập tức bước nhanh về phía nhà chính. Tiếng bước chân lộn xộn của anh ta thu hút sự chú ý của hai vị gia chủ Lý gia đang quỳ ở trong nhà chính.

"Ba!" Lý Trọng Thanh đứng ở trước cửa.

Trong nhà chính, Lý lão gia tử đã được thay một bộ thọ bào, nằm ở chính giữa căn nhà. Hai bên trái phải nơi ông lão đang nằm chính là anh trai, em trai và phu nhân của hai người. Bọn họ đều đã đổi sang một bộ quần áo màu đen và đều đang quỳ. Lý Trọng Thanh đi ở phía trước, bước đi loạng choạng suýt chút nữa là ngã xuống đất. Cuối cùng, anh ta quỳ ở bên cạnh anh trai Lý Trọng Ngôn.

"Lão tam, cũng nên rời đi rồi. Lát nữa cậu còn có việc, không nên ở lại trong nhà quá lâu."

Sau đó không lâu, người đứng đầu Lý gia, cha của Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn đang quỳ ở dưới đất bỗng nhiên trầm giọng nói.

"Em biết rồi." Đôi môi tam gia Lý gia run run, sau đó nuốt xuống lời nói muốn ở lại với ba thêm một chút vào trong miệng.

"Tin tức về tang lễ của ba ít nhất còn phải chờ hai tháng nữa." Lý Trọng Ngôn cúi mặt, tiếp tục nói với vẻ mặt không cảm xúc.

"Đã chuẩn bị quan tài băng…" Lý Trọng Thanh buồn bực nói.

Anh ta còn chưa nói hết lời, anh trai đã đáp lại.

"Trước khi ba qua đời đã bí mật được đưa vào băng quan. Ba thích sạch sẽ, cho dù như thế nào đều sẽ không để cho mình trở nên hôi thối."

"Không hổ là ba." Lý Trọng Ngôn cười tự giễu một tiếng.

Chút uy lực còn sót lại của hổ vẫn đủ chấn nhiếp tứ phương.

Song, khi uy lực còn lại tiêu tán, lại khó chặn được hổ báo chó sói.

Trước một quán cà phê nằm trên phố đi bộ, Lục Bình bước vào dưới tiếng lục lạc [ Leng keng ——]. Ánh mắt của anh lướt qua quán cà phê được trang trí với gam màu ấm. Trong lòng anh còn đang suy nghĩ không biết dáng vẻ của người kế nhiệm Tăng Vĩ sẽ là như thế nào. Lúc này, tại vị trí trước cửa sổ trong góc, một cô gái cởi mở khoác áo ngoài, búi tóc, nhìn qua có mấy phần giống với nữ minh tinh Mao Hiểu Đồng vừa vẫy tay vừa kêu:

"Lục tiên sinh!"

Nghe thấy giọng nói này, tim Lục Bình đập rộn lên, nhìn lại theo tiếng kêu. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ, phụ nữ mà nhìn qua càng không có gì nguy hại thì sợ rằng càng là xà nữ mang theo độc, nhưng anh vẫn khó tránh khỏi việc thở phào nhẹ nhõm.

Anh giống như là một nhân viên văn phòng bình thường, lộ ra nụ cười ôn hòa, rảo bước đi tới. Lúc xuyên qua chỗ ngồi thì ánh mắt Lục Bình liếc thấy thân ảnh của Đinh Thanh, ngay sau đó trong lòng anh cũng cảm thấy tự tin hơn một chút.

"Không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?" Lục Bình ngồi xuống ở phía đối diện, cười hỏi.