← Quay lại trang sách

Chương 327 - Đúng Là Con Mẹ Nó Biến Thái!

Tào Kiến Lan." Cô gái búi tóc, tính tình cởi mở lập tức đưa tay ra với Lục Bình.

"Tào tiểu thư, tôi nghĩ, tôi chắc là không cần tự giới thiệu mình nữa đúng không?"

"Sợ rằng các người còn hiểu rõ tôi hơn cả bố tôi nữa."

Lục Bình rất sợ cô gái trước mắt sẽ không biết từ nơi nào móc ra một khẩu súng sau đó nhắm thẳng vào mình. Nhưng cũng may, chuyện xấu nhất cũng không có xảy ra. Lúc anh chạm vào bàn tay của Tào Kiến Lan thì chỉ cảm thấy có một chút lạnh lẽo, da thịt tinh tế đến không thể tin nổi, giống như là lớn lên nhờ được ngâm trong sữa bò. Lục Bình vừa bắt tay vừa đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của người phụ nữ, cười đùa nói.

"Làm sao có thể?"

"Hiện tại trong vòng ai mà không muốn thâm nhập và lý giải sâu hơn về Lục tiên sinh chứ."

Bàn tay mềm mại lạnh lẽo của Tào Kiến Lan xẹt qua trong lòng bàn tay Lục Bình, đầu ngón tay hướng lên từng tấc dọc theo mu bàn tay của đối phương, leo đến cổ tay Lục Bình, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên. Cô nở một nụ cười thanh thuần, giữa nụ cười còn cuốn theo rất nhiều phong tình, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa.

Lục Bình bị Tào Kiến Lan kéo một cái như vậy, trong lòng cũng có chút nổi da gà, giống như là bị thứ gì đó câu dẫn.

Anh bình tĩnh thu tay về. Trong lòng thầm mắng một câu, yêu tinh.

"Cho một ly latte."

Lục Bình ngồi xuống. Nhân viên phục vụ lập tức tiến lên nghênh đón. Lúc này, Tào Kiến Lan cũng nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Chờ nhân viên phục vụ rời khỏi, cô nhìn vào mắt Lục Bình, nghiêm túc nói:

"Tôi lần này qua đây, thực ra là vì cảm tạ Lục tiên sinh."

"Ồ?" Lục Bình không biết là vì sao.

Anh chỉ lộ ra một nụ cười, khẽ ồ lên một tiếng. Đây là biện pháp ứng đối tốt nhất mà anh tổng kết được trong khoảng thời gian gần đây.

"Nếu như không phải Lục tiên sinh tiễn Tăng Vĩ đến nơi anh ta nên đi."

"Không biết tôi còn phải vùng vẫy ở nơi luyện ngục tăm tối không có ánh mặt trời kia bao lâu nữa."

Trên gương mặt của Tào Kiến Lan từ đầu đến cuối luôn treo một nụ cười giả tạo. Cô bưng ly cà phê lên nhấp một miếng, sau đó vui vẻ nói ra.

Nói xong, cô còn nghiêng đầu một cái, quan sát xung quanh quán cà phê một chút, nụ cười càng ngày càng sáng lạn.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhìn thấy một màn này, từng chiếc lông tơ ở sau lưng và trên cánh tay đều dựng lên!

Anh lập tức bị một nỗi sợ không rõ bao phủ.

Cảm giác thỏa mãn và tham lam của cô gái kia khi nhìn về phía cuộc sống bình thường thật giống như là ma quỷ bò từ địa ngục bò đến nhân gian.

"Biến thái!"

"Đúng là con mẹ nó biến thái!"

Trong quán cà phê.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống hai người Lục Bình và Tào Kiến Lan.

Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, nhưng ở trong đáy lòng thì đang không ngừng mắng chửi. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy loại cảm giác dữ tợn dọa người kia không là gì cả. Đối phương nhìn qua giống như là một người hiền lành, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại mang đến cảm giác không hài hòa khiến cho người ta đứng ngồi không yên.

Sau khi đối phương thu hồi ánh mắt tham lam quan sát bốn phía thì lại tràn đầy phấn khởi nhìn về phía anh.

"…" Lục Bình không biết nên nói cái gì mới tốt.

Anh đành nở một nụ cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Tiên sinh, latte của ngài."

Nhân viên phục vụ trẻ tuổi bưng cà phê tới. Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, không nhanh không chậm bưng lên uống xoàng một cái.

"Xem ra Tào tiểu thư đã từng có một đoạn thời gian khắc khổ khó có thể quên được."

Bên mép dính một chút bọt, Lục Bình cầm khăn giấy lên lau một chút, sau đó nhìn vào ánh mắt của Tào Kiến Lan, cười nói.

Căn cứ vào kinh nghiệm phủ thêm lớp da sói, giả bộ làm mãnh thú trong đoạn thời gian này, Lục Bình phát hiện, điều anh sợ nhất chính là lúng túng tại chỗ không biết làm thế nào. Tại thời khắc như vậy, Lục Bình thường sẽ lấy mắt kính xuống lau chùi, hoặc là nâng chén trà lên nhấp mấy ngụm. Nếu như làm hai điều trên rồi mà vẫn không được, anh cũng chỉ có thể phát tiết áp lực ở trong giày da.

"Chẳng lẽ Lục tiên sinh chưa từng trải qua soa?" Tào Kiến Lan nở nụ cười rực rỡ, vui vẻ mà hỏi.

⚝ ✽ ⚝

Bị đánh ngược lại 1 quân.

Cho nên…. Hệ sinh thái của thương nhân tình báo thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Lục Bình không ngừng suy nghĩ. Anh cảm thấy kiêng kỵ và kính sợ, đồng thời trong lòng lại khó nén nổi sự tò mò. Anh lúc mới bắt đầu đã giả dạng làm thương nhân tình báo, người mối lái, nhưng thật sự không biết chút gì về dáng vẻ chân thật của cái vòng này.

Suy nghĩ chợt dừng lại. Anh nhớ lại kỹ năng quản lý biểu tình vô cảm học được từ các bậc thầy diễn xuất trước đó. Sau đó, anh bắt đầu hơi điều chỉnh mí mắt và các cơ trên gương mặt một chút, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, nhưng rõ ràng đã nhiều thêm một chút hồi ức và cảm khái khó mà che giấu, giống như là bị gợi lên đoạn thời gian ác mộng kia.

"Tào tiểu thư lần này muốn gặp tôi chỉ là vì cảm tạ thôi sao?"

Sau khi màn biểu diễn ngắn ngủi kết thúc, Lục Bình ôn hòa hỏi.