← Quay lại trang sách

Chương 329 - Mời Lục Tiên Sinh Ra Đề?

Tôi muốn hợp tác cùng Lục tiên sinh, cùng nhau tham dự vào trong bàn cờ này."

Tào Kiến Lan liếm liếm đôi môi đỏ thắm, hưng phấn và sợ hãi điên cuồng đan xen. Ánh mắt của cô nhiễm một tầng đỏ hồng, hơi nâng cao giọng.

Trong căn phòng cà phê ấm áp, dưới bản nhạc ưu nhã.

Các khách hàng bên trong đều không chú ý tới vị trí cửa sổ trong góc này, Lục Bình bưng ly cà phê lên, tự nhiên uống một hớp. Anh bình tĩnh nhìn về Tào Kiến Lan, ung dung nói:

"Cô, hoặc là đám người phía sau cô…" Hơi dừng lại một chút, sau đó giễu cợt phun ra hai chữ:

"Cũng xứng?"

⚝ ✽ ⚝

Phía trước cửa sổ sát đất phản chiếu dáng vẻ thần bí và mạnh mẽ của Lục Bình. Mà phía sau sự mạnh mẽ kia là một con cừu con đang cố gắng ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt, dáng vẻ của Lục tiên sinh vào thời khắc này nào còn sự ôn hòa như lúc nãy nữa, giống như là một con dao ẩn giấu sự sắc bén và uy lực.

Đúng rồi!

Đây mới là thái độ mà Lục tiên sinh nên thể hiện ra!

Tào Kiến Lan lộ ra nụ cười, khóe miệng khẽ giương lên: "Xem ra là đã bị Lục tiên sinh xem thường rồi."

"Muốn không bị tôi xem thường?"

"Muốn tham dự vào ván cờ này, chỉ đơn thuần là làm một con tốt trên sống, hoặc là con xe con mã… Thậm chí…"

Tim của Lục Bình bắt đầu tăng tốc, dòng máu bắt đầu chảy nhanh dọc khắp cơ thể. Anh đang tính toán phản ứng phù hợp với thiết lập của bản thân, phía sau cặp kính gọng vàng, nụ cười lịch sự trên mặt trở nên rạng rỡ, khóe miệng giương lên:

"Nhảy ra khỏi bàn cờ, làm cờ người."

"Chứ không phải là chỉ dựa vào miệng."

"Mời Lục tiên sinh ra đề?" Tào Kiến Lan giơ cánh tay ra, cười nói.

Lục Bình không có trả lời. Anh bưng lên cà phê, nhấp một miếng. Sống lưng dần dần toát ra mồ hôi. Anh đã nhận ra được một chuyện, đó là từ lúc anh bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ trước mặt, đối phương hình như đã đặt anh ở vị trí cao hơn một tầng… Đây là anh cố làm ra vẻ huyền bí, thu hoạch từ việc bảo hổ lột da. Chỉ là… Anh nên đề xuất cái gì đây? Anh chỉ là đang bắt chẹt thái độ và tiết tấu cuộc trò chuyện mà thôi, vẫn chưa tìm ra được nội dung cụ thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Đây không phải là chuyện dễ dàng.

Chuyện này phải thể hiện được lực lượng của bản thân, còn phải có độ khó, nhưng bên trong độ khó kia lại không nên là cố ý cay nghiệt.

"Hô." Lục Bình hé miệng thở ra một hơi.

Anh cảm thấy mình làm bộ làm tịch đúng là quá khó khăn.

Anh không rõ cái phạm vi kia rốt cuộc sâu đến mức nào, tất cả đều đang cẩn thận từng li từng tí chạm vào.

Luôn là như vậy, thời gian để cho Lục Bình đưa ra quyết định thường chỉ có vài giây, cho dù Lục Bình đã cố hết khả năng để kéo dài thời gian. Yết hầu nhấp nhô, sau khi nuốt cà phê xuống anh bắt đầu để lại chiếc ly lên trên bàn. Lúc này, trong lòng Lục Bình thở phào nhẹ nhõm.

"Gần đây phòng khám Mayo đã xảy ra một chuyện rất thú vị."

"Tôi cảm thấy rất có hứng thú đối với đầu đuôi của chuyện này. Không biết Tào tiểu thư có thể thỏa mãn lòng tò mò của tôi hay không?"

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười, ôn hòa hỏi.

Từ lần giày vò trước đó, Lục Bình chỉ biết là, phòng khám Mayo trở thành đầu thế lực trong vòng xoáy đánh cờ, quả nhiên bên trên là thần tiên đánh nhau. Anh khát vọng biết rõ tình huống cụ thể trong đó, nhưng anh không phải là thương nhân tình báo thực sự, không có đầy đủ lực lượng để điều tra tất cả. Nói không chừng có thể dựa vào lực lượng của Tào Kiến Lan đề tìm hiểu nguyên nhân.

Mà tương tự, nếu như thế lực của đối phương đủ sâu và thực sự có quyền hành, đối phương chắc là có thể điều tra ra dấu vết có liên quan tới hắn từ trong sự kiện kia… Như vậy, nước của sự kiện này sẽ càng sâu, đối phương sẽ càng kiêng kỵ anh hơn.

Đây là một công đôi việc.

Nghe nói đến phòng khám Mayo, nụ cười trên gương mặt Tào Kiến Lan thu liễm. Cô ngưng trọng nhìn về Lục tiên sinh…

"Ta biết rồi." Tào Kiến Lan trầm giọng nói.

Cô không có trốn tránh, cứ như vậy lấy ra một chiếc điện thoại di động tinh xảo dành cho nữ, gọi đến cho ai đó. Từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện không quá một phút, điện thoại liền bị cắt đứt.

Tào Kiến Lan lại lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô lại lần nữa dùng loại ánh mắt thỏa mãn và tham lam kia quan sát tất cả mọi thứ trong quán cà phê ấm áp này.

"Biến thái!" Lục Bình mắng thầm trong lòng.

Anh không có thúc giục, chỉ quan sát mọi thứ trước mặt, an tĩnh chờ đợi.

Đáy lòng của anh tính toán, nếu như thời gian quá dài thì sẽ đứng dậy rời đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Khoảng 5 phút sau.

[ Leng keng ——]

Tiếng chuông gió dễ nghe trước cửa phòng cà phê đột nhiên vang lên. Một nhân viên văn phòng trung niên tướng mạo bình thường, không có một chút đặc sắc gì bước vào, sau đó đi về phía Lục Bình. Lúc đối phương đi qua bên người Đinh Thanh, ánh mắt sắc bén của Đinh Thanh lập tức quét qua người kia một lần từ trên xuống dưới.