Chương 331 - Lật Đổ Tổng Bộ!
Với tầm mắt hiện tại của bản thân, anh chia quyền lực Kim Tự Tháp đại khái làm ba tầng. Tầng cao nhất là tầng thống trị, như Hoàng đế của thời phong kiến nô lệ. Quy tắc định giá cho hai tầng còn lại chỉ có một, trực tiếp hoặc là gián tiếp phục vụ cho tầng thống trị. Những người phục vụ trực tiếp tầng thống trị thuộc chính là tầng cấp thứ hai; người gián tiếp phục vụ tầng thống trị chính là tầng cấp thứ ba.
Tầng quyền lợi thứ ba là tầng dưới cùng của Kim Tự Tháp, là chúng sinh với số lượng nhiều nhất, là những con kiến hôi chằng chịt cần cù.
"Ài!"
"Sợ rằng, trong tầng thống trị kia vẫn có thành lũy nghiêm ngặt."
Lục Bình thở dài. Anh nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh trước mặt. Người phát ngôn tổng bộ Tào Môn chắc là thuộc về tầng cấp thứ hai, nhưng không thể xem là cấp quyền lực thứ hai bình thường được. Nó là có tính đặc thù.
Xét về nguồn gốc lịch sử, Tào Môn đã được thành lập tức ba trăm năm trước, bắt đầu từ việc vận chuyển lương thực dọc theo các kênh đào… Năm tháng thay đổi, thế sự đổi thay, mặc dù nó không còn cường thịnh nữa, nhưng mà ảnh hưởng của nó trong một số lĩnh vực đã ăn sâu vào trong gốc rễ. Ví dụ như, những thủy thủ và công nhân vận chuyển trải rộng khắp toàn bộ thế giới; những tài xế taxi, những nhân viên giao hàng chạy dọc khắp các con phố… Hoặc là đám côn đồ tóc vàng lang thang trong các quán bar vào đêm khuya…
Nếu như tính chung tất cả những thứ này thì những tồn tại tầm thường này sẽ dệt ra một cái lưới lớn.
"Nguyện hết lòng vì tiên sinh." Đinh Thanh không có nửa điểm do dự, trầm giọng nói.
Mặc dù hôm nay Đinh Thanh vẫn là một bộ tóc xoăn, tay cắm ở bên trong túi, bên ngoài vẫn là dáng vẻ bất cần đời như trước kia. Nhưng bây giờ dáng vẻ bất cần đời này chẳng qua chỉ là một lớp da mà thôi, bên dưới lớp da kia anh ta càng ngày càng nguy hiểm và nặng nề.
"Không hổ là Lục tiên sinh." Đinh Thanh thầm cảm khái ở trong lòng.
Đoạn thời gian gần đây, anh đã làm việc cho Lục tiên sinh, thậm chí trong toàn bộ vòng của Trung Hải đều lan truyền ra tin tức anh đi theo một thương nhân tình báo thần bí… Điều này đã khiến cho tổng bộ chú ý, dựa theo lời nói của thám tử nằm vùng thì tổng bộ chắc là đã phái người tới điều tra anh rồi.
Anh vừa nhận được tin tức thì hôm nay Lục tiên sinh đã nói ra lời như vậy. Xem ra, mình hoặc có lẽ là cái gọi là tổng bộ sợ rằng chỉ là những món đồ trong suốt ở trong mắt Lục tiên sinh mà thôi.
Đương nhiên…
Suy nghĩ hơi dừng lại.
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu Đinh Thanh đã dự liệu được kết quả như vậy, hoặc có thể nói là anh cũng đang có ý thúc đẩy.
Anh muốn bức ép tổng đàn động thủ với mình, sau đó mượn dùng lực lượng của Lục tiên sinh để mở đường cho mình!
Đây là tư tâm của anh! Tương tự, cũng là mưu tính! Đinh Thanh hiểu rõ, Lục tiên sinh sẽ không thể không nhìn ra một điểm này!
"Lúc nào sẽ bầu cử Tông trưởng mới của tổng bộ?" Lục Bình hỏi.
"Còn cần chờ ba năm." Đinh Thanh nói.
"Như vậy sao…."
Lục Bình sờ cằm một cái, sau đó cười nói: "Chúng ta không thể chờ được lâu như vậy. Nếu như vậy thì đành phải mời Tông trưởng tổng bộ hiện tại thoái vị nhượng chức rồi."
"Nên làm như thế nào đây?"
Lục Bình có chút hăng hái, con mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh.
Trong đầu anh thực sự không có chút đầu mối nào liên quan đến một điểm này. Giao chuyện chuyên nghiệp này cho người chuyên nghiệp xử lý, đây là nguyên nhân cốt lõi khiến cho Lục Bình có thể may mắn đi đến được hôm nay.
"Những lão già trong hội tông lão kia đều không có người nào là sạch sẽ cả. Không bằng… tiễn toàn bộ bọn họ đi?"
Lục Bình tính toán bầu không khí, anh đầu tiên là ôn hòa nói ra, sau đó kéo dài ngữ điệu, hơi nâng cao giọng.
Lục Bình hiểu rõ không nhiều về những chuyện liên quan tới Hội tông lão Tào Môn, tin tức lác đác đều đến từ tình báo của Viên Thái Bình.
Đinh Thanh nghe vậy, lông mày khẽ nhướn lên.
"Xem ra anh không đồng ý cho lắm?" Lục Bình bắt được phản ứng của Đinh Thanh, đây chính là điều anh muốn. Anh thở dài một hơi, lập tức tiếp lời.
"Chắc là sẽ có biện pháp tốt hơn." Giọng nói Đinh Thanh khàn khàn, trầm giọng nói.
"Vậy chuyện này sẽ giao lại cho anh. Nếu như cần gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào." Lục Bình mỉm cười đáp.
Dứt lời, không chờ Đinh Thanh đồng ý, Lục Bình đã đứng lên, lười biếng phủi người một cái, sau đó xách túi công văn đi ra khỏi quán cà phê.
"Rất tốt!"
"Đây chính là sức mạnh của học tập!"
Lục Bình bước đi dưới ánh đèn đường, xuyên qua giữa dòng người như dệt cửi.
Lục Bình không ngừng xem xét lại từng hành động và lời nói của mình tối nay. Mặc dù anh không có phạm sai lầm nào, nhưng mà có thể nói là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Cảm nhận trực quan nhất chính là lúc bản thân cố ý tạo áp lực cho người khác thì đã không đơn thuần chỉ là thông qua cười nhạt và ánh mắt chết chóc nữa, rất nhiều chi tiết đã trở nên phong phú hơn nhiều!
"Cảm tạ giáo sư Cố Kiện Ngô!"
"Cảm tạ Lý Tuyết Giám lão tiên sinh!"