← Quay lại trang sách

Chương 337 - Khi Nào Thì Bắt Đầu?

Trong lời nói của ông có dùng từ ‘Tha’ để chỉ các thế lực độc chiếm các học giả trong giới học thuật hàng đầu. Từ này thường được dùng để chỉ các đấng thiêng liêng như chúa.

"Nói chính xác thì chúng tôi là người thúc đẩy thế giới mới." Trên gương mặt của Lục Bình cố ý lộ ra vẻ cuồng nhiệt, trầm giọng nói ra.

Sau khi nhận được tin tức từ Tào Kiến Lan, anh đã đọc tình báo về Dương Triều Lai, không khỏi cảm thấy sợ hãi trước bàn tay to vô danh kia. Càng về sau anh càng hiểu rõ sợ rằng cái bàn tay lớn này chính là cái gọi là ‘Dược phẩm Vĩnh sinh’ và một tập đoàn thế giới khác.

Dương Triều Lai nghe thấy mấy chứ người thúc đẩy thế giới mới kia thì giống như là bị đánh trúng! Bên trong ánh mắt lập tức lóe lên ánh sáng!

⚝ ✽ ⚝

"Chúng tôi biết rõ, sự sa sút tinh thần của ngài chỉ là giả tưởng."

"Nghiên cứu về sinh vật học miễn dịch và di truyền học nghiên bề ngoài trong phòng thí nghiệm cũng chỉ là một lớp da bên ngoài mà thôi. Mà thành quả nghiên cứu thực sự của ngài lại là nghiên cứu về dược phẩm trí tuệ nhân tạo!"

Lục Bình trầm giọng nói.

"Tôi trước đó đã giới thiệu người này cho ngài rồi, đối phương là viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Tải Ngôn. Đối phương có tất cả những gì mà ngài cẩn." Lục Bình nhìn về phía Chu Tải Ngôn, tiếp tục nói.

Đứng ở vị trí như vị trí của Chu Tải Ngôn, ông loáng thoáng có biết đôi chút về chuyện trong giới học thuật, nhưng mà biết cũng không nhiều. Cho nên, sau khi nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh và Dương Triều Lai, Chu Tải Ngôn không khỏi có một loại cảm giác đứng ngồi không yên và sợ hãi.

Lúc này, nghe thấy Lục tiên sinh nhắc tới tên mình, ông suýt chút nữa là đã đứng lên.

"Ngay cả chuyện này mà cũng đều biết rõ."

"Tôi tin tưởng các người."

Dương Triều Lai thở ra một hơi, nụ cười trở nên rạng rỡ. Ông nhìn về phía Chu Tải Ngôn, sau đó bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh, đứng lên, nói một câu:

"Khi nào thì bắt đầu?"

Nhìn thấy phản ứng của Dương Triều Lai, đây hình như là kết quả mà anh muốn…

Nhưng mà.

Lục Bình cũng có một loại cảm giác không đúng. Đây đã không phải là lần đầu tiên, lần trước lúc nói chuyện với Tạ gia ở bán đảo Mã Lai, anh cũng dùng thế giới mới làm cái cớ. Mà lần này, anh lại dùng những lời kia để đánh vào nội tâm của Dương Triều Lai!

Thật giống như… đang triệu tập một cỗ lực lượng?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thật giống như có chút không đúng. Mình chỉ là muốn nhiều tiền hơn, địa vị cao hơn…"

Lục Bình lo lắng bất an, bên trong giày da màu đen, anh không ngừng dùng ngón chân nghiền ép đế giày.

"Trung tâm y tế Thụy Tân, Chu Tải Ngôn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Người đã từng được ca ngợi là hi vọng của giới học thuật Triệu Quốc nhưng thành tựu lại có hạn, Dương Triều Lai."

Hồng Lâu.

Ngô gia Ngô Thì Chương ngồi ở trước ghế sofa, trong miệng không ngừng thì thầm.

"Lục tiên sinh rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Người ta thường nói, muốn nhìn rõ mục đích của một người thì đừng xem đối phương nói cái gì, mà phải xem đối phương làm cái gì."

Ngô Thì Chương ngồi thẳng người, khép mắt lại. Lúc ông tiến vào trong suy nghĩ thì thường cần hoàn cảnh cực kỳ an tĩnh, không cho phép xuất hiện một chút âm thanh nào.

Nữ quản gia chú ý tới điều này. Cô lúc này đứng xuôi tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, điều khiển hô hấp đến tần số thấp nhất. Đây chính là Quy Tức Pháp mà cô đã đặc biệt bái phỏng và học tập từ một vị sư phụ.

"Xuyên Hòa."

"Đây là cái bẫy đầu tiên mà Lục tiên sinh bày ra, cho nên… có thứ gì đó không giống bình thường sao?"

"Lý gia Yến Kinh, Tống gia Lĩnh Nam, đây là hai thế gia môn phiệt, còn có thế lực phía sau Tống gia nữa."

"Mà Xuyên Hòa lại thúc đẩy ngành kinh doanh bán hàng trực tuyến. Từ một góc độ nào đó mà nói, nó có thể phá vỡ rất nhiều thứ cũ… Hoặc có lẽ là, có phải nó đang đại diện cho những điều cơ bản của cuộc sống hay không?"

Dòng suy nghĩ của Ngô Thì Chương chạy dọc theo ý nghĩ này.

Ông càng nhìn lại thấy càng nhiều.

Trước trán đã bị mồ hôi thấm ướt, cả người cũng đều trở nên căng thẳng.

"Việc nghiên cứu và phát triển thuốc mới chắc là thuộc về một hô hình hoàn toàn mới."

"Quá trình nghiên cứu thuốc mới dựa trên những kinh nghiệm và kiến thức truyền thống trước đây sớm muộn gì cũng sẽ bị lạc hậu và bị quét vào trong thùng rác."

Sảnh tiếp khách.

Lục Bình nhường lại việc giao lưu cho Chu Tải Ngôn và Dương Triều Lai.

Sống lưng anh đã thấm đầy mồ hôi, nhưng vẫn phải tỏ ra là không có việc gì, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhìn chăm chú về phía hai người. Vừa nhắc tới lĩnh vực nghiên cứu chuyên môn, Dương Triều Lai đã không còn trầm mặc như vừa rồi nữa, đôi mắt trở nên sáng ngời, ăn nói hùng hồn.

"Đối với người thuần tuý, đối với người có địa vị cao mà nói, có lẽ vạch ra mộng tưởng trong lòng bọn họ, dùng lực lượng vô hình làm động lực sẽ hữu ích hơn nhiều so với việc dùng tình báo để bức bách và dụ dỗ."

Lục Bình nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên môn ở trong miệng bọn họ. Anh chỉ có thể gõ gõ tay vịn, ra vẻ bình tĩnh. Đây là một thủ thuật tốt, nhưng Lục Bình luôn cảm thấy dùng nhiều sẽ xảy ra chuyện.

"Nhưng mà…"

"Quản nhiều làm gì, có thể sống sót rồi lại."

Lục Bình lắc lắc đầu, nói như kiểu anh có quyền lựa chọn vậy.