Chương 338 - Hợp Tác Thành Lập, Hứa Hẹn Của Lục Bình
Dần dần, Chu Tải Ngôn không còn là bởi vì sợ hãi Lục tiên sinh mà bị động trò chuyện với Dương Triều Lai nữa… Ông là viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tâng, cũng là một chuyên gia kỹ thuật. Ông rất kinh ngạc và chấn động khi nghe Dương Triều Lai nói về nghiên cứu của mình, sau đó bắt đầu chủ động hỏi thăm, đáp án nhận được mỗi một lần đều khiến cho ông càng không thể tin nổi!
Thay đổi!
Phương hướng của Dương Triều Lai sẽ dẫn tới những thay đổi trong việc nghiên cứu thuốc mới!
"Ài!"
"Đây chính là Lục tiên sinh!"
Gương mặt Chu Tải Ngôn đỏ lên, cảm thấy miệng có hơi khô, không khỏi tặc lưỡi. Ông liếc nhìn tay trái của mình, mu bàn tay có chút không khống chế nổi mà run rẩy. Ông đành hạ thấp tay xuống, dùng bàn tay phải để trấn áp: "Lục tiên sinh hệt như là ma quỷ, đối phương sẽ đưa ra những chiếc hộp Pandora, nhưng kèm theo đó chính là sự nguy hiểm, đồng thời còn có cám dỗ trí mạng."
Nghĩ như vậy, ông theo bản năng liếc nhìn Lục tiên sinh đang mỉm cười thần bí một cái.
"AI, trí tuệ nhân tạo có khả năng phát hiện mục tiêu, thiết kế và tối ưu hóa các hợp chất phân tử nhỏ…"
Dương Triều Lai nói không ngừng, chính ông cũng không phát hiện, trong lúc vô tình giọng nói của bản thân bỗng đột ngột tăng cao mà có lực.
"Cơ quan chế tạo, dây sống và dây trung tính nên được kết nối như thế nào?"
"Đầu đau quá!"
"Những kiến thức vật lý cấp ba đã được trả lại cho thầy cô từ thuở nào rồi."
Lục Bình sờ cằm một cái, liếc nhìn Dương Triều Lai, tùy ý nghe hai câu đã cảm thấy đầu căng đau, còn bắt đầu nghĩ tới những kiến thức vật lý cơ bản.
Không biết qua bao lâu.
"Lục tiên sinh."
Chu Tải Ngôn trầm ngâm, cung kính gọi Lục Bình một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, nói: "Tôi và tiến sĩ Dương nguyện ý tiếp nhận đề nghị của ngài, quyết định liên hợp thành lập một tập đoàn dược phẩm mới."
"Rất tốt."
Ánh mắt Lục Bình chuyển từ trên người Chu Tải Ngôn về phía Dương Triều Lai, gật gật đầu, sau đó cười nói.
"Bạch Trạch!"
Anh vừa dứt lời, hơi dừng lại một chút, sau đó đột nhiên nói ra hai chữ này, nhìn thấy tầm mắt của hai người liền tiếp tục nói: "Tập đoàn dược phẩm mới sao không gọi là dược phẩm Bạch Trạch."
Chu Tải Ngôn nghe vậy lập tức cười đáp lời:
"Bạch Trạch là thụy thú thượng cổ, có thể bài trừ tất cả tà khí nhân gian, cái tên này hay!"
Ông còn nhìn về phía Dương Triều Lai, "Tiến sĩ Dương, ngài cảm thấy cái tên này như thế nào?"
"Tôi nghe Lục tiên sinh.
" Dương Triều Lai thuật lại một câu ở đáy lòng, sau đó lại lần nữa nói ra.
Lục Bình nghe vậy thì thở phào một cái. Anh nhớ tới tình báo của vị tiến sĩ Dương này. Đối phương không phải là một người dễ nói chuyện, anh rất sợ đối phương sẽ không cho mình mặt mũi rồi nói những câu khó nghe.
Tiếp theo nên bắt đầu các quá trình rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Bình ngồi thẳng người, thu liễm lại nụ cười, đối diện với ánh mắt của hai người. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục tiên sinh, bọn họ đều lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tiến sĩ Dương."
"Viện trưởng Chu."
Lục Bình trầm giọng kêu.
"Lục tiên sinh!"
Chu Tải Ngôn và Dương Triều Lai vội vàng nghiêm túc đáp lại.
"Tôi sẽ bố cục cho hai người như này, hai người mỗi người đều chiếm một phần, tồn tại phía sau tôi chiếm một phần, cũng đảm nhiệm vai trò giám sát."
Lục Bình nhìn hai người, giọng ôn hòa, bên trong ẩn giấu sự uy nghiêm và thần thánh.
"Đầu tiên, tôi có thể đảm bảo với hai vị là, mặc kệ tập đoàn Bạch Trạch tương lai sẽ phát triển đến trình độ nào, tôi đều sẽ bảo đảm vị trí nòng cốt trong tập đoàn cho tiến sĩ Dương và viện trưởng Chu."
Giọng nói không nhanh, từng câu từng chữ thuật lại đoạn văn án này một cách rõ ràng.
Chu Tải Ngôn của trung tâm y tế Thụy Tân và tiến sĩ Dương Triều Lai liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự vui mừng trong ánh mắt của đối phương.
"Đoạn này có thể viết ở bên trong hợp đồng, sẽ được khóa vào trong quy tắc." Lục Bình nói.
Lúc anh đọc lên đoạn văn án này, nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh. Thân thể của anh bắt đầu nóng lên. Lục Bình rất thích cảm giác đọc lên như vậy, cảm thấy thỏa mãn một cách vi diệu. Từ sau lần bố cục cho ba người Nhậm Xuyên Nam, Triệu Chính Khiếu và Ngô Thì Chương, anh đã luôn nghĩ tới chuyện làm thêm một lần nữa. Ngay sau đó, anh đã không ngừng suy nghĩ và xem xét, tiến hành sửa đổi và đào sâu hơn đối với văn án, giọng điệu và dáng vẻ.
"Tôi tin tưởng Lục tiên sinh." Chu Tải Ngôn nhìn thấy Lục tiên sinh hơi dừng lại liền vội vàng đáo lời.
"Được." Dương Triều Lai nói.
Sau khi người sau dứt lời, chỉ nghe ‘Ba’ —— một tiếng, Lục Bình lộ ra nụ cười, sau đó bắt đầu vỗ tay. Giọng nói dễ nghe vang vọng khắp sảnh tiếp khách.
"Hợp tác được thành lập!"
Ngay sau đó, Lục Bình đảo mắt nhìn về phía hai người, vào lúc hai người có hơi lộ ra chút cảm xúc bất an thì cất lời, nói:
"Nếu như có người không tuân thủ…"
"Nếu như có người phản bội…"