Chương 348 - Tổ Chức Tình Báo Dưới Quyền Lục Bình!
Giờ phút này, Tiết Hoa Thanh chỉ cảm thấy mình thật giống như đã trở lại thời kỳ đầu của lập nghiệp. Cả người bị sự dã tâm và tráng chí khổng lồ bao vây… Anh biết rõ, dựa vào mạng lưới tình báo phía sau của Lục tiên sinh, dù anh có làm nhiều hơn nữa thì cũng đã được định sẵn là chỉ có thể phụ trợ một chút cho tiên sinh, làm một số công việc phụ.
"Nhưng mình vẫn phải cố gắng hết sức."
Tiết Hoa Thanh dừng động tác lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Anh có một phỏng đoán. Đó chính là, Lục tiên sinh để anh xây dựng mạng lưới tin tức này chính là một đợt khảo hạch đối với anh. Nếu như làm tốt và cẩn thận thì sợ rằng có thể chân chính được thu nhận vào trong tổ chức, hơn nữa đây chính là đề thi dành cho nhân viên ở tầng cơ sở!
Trong lúc còn đang suy nghĩ, xe đã đậu sát ở trước tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải. Tiết Hoa Thanh đóng laptop lại, nhìn về phía cảnh tượng người đến người đi trước tòa nhà… Anh không có trực tiếp xuống xe, mà là lấy gọng kính vàng phía trước sống mũi xuống, ung dung lau lau. Làm xong chuyện này, ánh mắt của anh mới ngưng lại, đẩy cửa xe ra rồi rảo bước đi vào.
"Lão Tiết?"
"Ha ha, ngọn gió nào đã dẫn người bận rộn như anh qua đây vậy!"
Tại phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Trong miệng Đinh Thanh cắn xì gà, đứng ở trước cửa sổ sát đất. Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên người anh, anh nhìn xuống thành phố phồn hoa và nhộn nhịp kia. Nghe thấy tiếng cửa mở từ phía sau, anh lập tức nghiêng người sang, nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Tiết Hoa Than. Trong lúc anh giơ tay nhấc chân nào còn nhìn ra được đêm qua vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử, thậm chí hiện tại vẫn còn ở trong vòng nước xoáy ngươi chết ta sống.
"Cô đi xuống trước đi." Đinh Thanh nói với thư ký.
"Đến."
"Uống trà."
Đinh Thanh đi đến trước khay trà, đưa tay rót trà cho lão Tiết và mình, cười nói.
"Tại sao anh lại nói cho tôi chuyện xảy ra vào tối hôm qua trễ như vậy?" Gương mặt Tiết Hoa Thanh lạnh lùng, nói nghiêm túc.
Anh ngồi xuống, chỉ nhìn vào chén trà một cái, sau đó nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, trầm giọng hỏi.
Anh vừa dứt lời, động tác của Đinh Thanh hơi dừng lại, gương mặt bất cần đời kia không chút thay đổi, tiếp tục rót đầy trà. Bản thân tự bưng lên nhấp một ngụm, sau khi để xuống mới nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, giọng nói mang theo ý cười:
"Làm sao?"
"Đến để hưng sư vấn tội à?"
Anh trầm giọng nói.
"Thanh Tử, đừng làm khó tôi." Tiết Hoa Thanh nhấn mạnh.
Sáng sớm hôm nay, anh mới nhận được tin tức liên quan tới Đinh Thanh vào đêm qua, tính kịp thời của tin tức đã quá thấp.
Trong mắt anh, quá trình như vậy không phải là chuyện có thể lơ là. Hoặc có thể nói là bản chất của nó vẫn có thể được nâng lên mức độ cao hơn.
Tính kịp thời của tinh tức đại biểu cho mạng sống.
Mà Đinh Thanh với tư cách là nhân viên cốt lõi trong hệ thống của bọn họ đều không thể thông báo tin tức ngay lập tức… Vậy thì làm thế nào mới có thể thu được những tình báo khác một cách kịp thời đây?! Hiện tại đang trong giai đoạn đầu phát triển, nhất định phải thiết lập rõ quy tắc, không thể cho bất kỳ người nào mặt mũi!
Anh vừa dứt tiếng, sắc mặt Đinh Thanh cũng lập tức trở nên khó coi. Đôi mắt không lớn hơi mở ra, ánh mắt đáng sợ nhìn chăm chú vào Tiết Hoa Thanh.
Bầu không khí chợt trở nên khẩn trương…
Chuyện không liên quan đúng sai. Nhưng mỗi người có một góc nhìn riêng, dưới điều kiện tiên quyết là cùng phục vụ vì Lục tiên sinh, đây là lợi và hại của chính bọn họ.
"Nói đi."
"Tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Tiết tổng hài lòng?"
Đinh Thanh thấy ánh mắt của Tiết Hoa Thanh không nhượng bộ chút nào, trong lòng thoáng có chút khen ngợi, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Anh nâng cao giọng, nói.
"Tôi muốn anh ngay lập tức thông báo tin tức cho tôi ngay trước khi có bất kỳ hành động gì." Tiết Hoa Thanh giống như là không có chú ý tới giọng điệu của Đinh Thanh, tiếp tục nói.
"Tôi biết rồi."
"Nếu là như vậy, Tiết tổng, tôi sẽ không tiễn."
Đinh Thanh nâng chén trà lên, trực tiếp tiễn khách.
Tiết Hoa Thanh nghe vậy thì dứt khoát đứng lên. Hai tay cắm ở trong túi áo khoác ngoài, rảo bước rời khỏi phòng làm việc. Anh còn có quá nhiều chuyện phải làm, hận không thể phân mình thành hai nửa. Xây dựng con đường tin tức, phân loại liệt kê tình báo…
Phía sau anh, Đinh Thanh hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú người sau rời khỏi. Chờ cửa phòng đóng lại lần nữa, Đinh Thanh uống một hớp trà, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Người đi đến vị trí này như bọn họ đương nhiên đều là những diễn viên có thể co có thể giãn, có mấy người thật sự có thể bị tâm tình ảnh hưởng, làm ra phản ứng mất khống chế?
Bầu không khí khẩn trương chạm một cái là nổ ban nãy chẳng qua chỉ là Đinh Thanh thuận nước đẩy thuyền, cố ý ép ra mà thôi.