← Quay lại trang sách

Chương 350 - Năng Lực Của Lục Bình!

Ồ?"

"Lục tiên sinh coi thường Ngọc Trân?"

Giọng nói của Lý Ngọc Trân rất êm tai, cô nở nụ cười rạng rỡ rồi nói.

Lục Bình cười híp mắt lắc lắc đầu, không có đáp lời.

"Đau buồn?"

"Đúng rồi… dường như tăng thêm một loại cảm giác đau buồn, giống như là một con chim vĩnh viễn không thể rơi xuống đất, phát ra tiếng hót khiến cho vạn vật ảm đạm phai mờ sau đó chết đi. Dùng một loại đau buồn thảm liệt tạo ra sự mỹ lệ vĩnh hằng, để lại cho thế gian này khúc tuyệt xướng bi thương."

Suy nghĩ vô hình này đột nhiên hiện lên.

Trái tim Lục Bình bắt đầu đập nhanh. Anh lập tức tập trung tinh thần, lần nữa quan sát… Lục Bình lại cảm thấy suy nghĩ vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác. Lý Ngọc Trân trước mặt vẫn cường thế và băng lãnh, có mị lực hơn bất kỳ kiểu nữ tổng tài băng sơn nào trong tiểu thuyết. Thậm chí… Lục Bình còn nhìn thấy được hình ảnh của đối phương phản chiếu qua tấm cửa kính. Lý Ngọc Trân hôm nay mặc một chiếc quần bó sát mỏng màu đen, đôi chân thon dài uyển chuyển có lực.

"Được rồi."

"Vậy thì mời vị tiên sinh kia đến đây đi."

Lý Ngọc Trân thu hồi cảm xúc.

Cô bị Lục Bình nhìn chằm chằm như vậy, mí mắt khẽ run lên. Mặc dù không cảm thấy sẽ bị nhìn ra cái gì, nhưng cô vẫn cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, cắt đứt suy nghĩ của đối phương, lạnh giọng nói ra.

Từ sau bữa tiệc từ thiện kia, Lục tiên sinh đã trở nên nổi tiếng. Trong đoạn thời gian gần đây, nguy cơ mà tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải gặp phải đã được lan truyền một chút ở trong giới, sức ảnh hưởng của Lục tiên sinh đã cao hơn rất nhiều. Những người kia không liên lạc được với đối phương liền tìm đến chỗ của Lý Ngọc Trân.

"Làm phiền Lý tiểu thư rồi." Lục Bình tặc lưỡi, mỉm cười đáp.

Lý Ngọc Trân cầm điện thoại trước bàn lên, phân phó cho cấp dưới. Sau khi cúp điện thoại, cô lại lần nữa cầm tập hồ sơ trước mặt lên, lưu loát viết xuống đề nghị rồi ký tên. Đoạn thời gian gần đây, Xuyên Hòa thẩm định đang công thành chiếm đất với tốc độ cực nhanh, nhấc lên một đợt sóng gió trong giới tư bản.

Nếu như cho cô đầy đủ thời gian, Lý Ngọc Trân thực sự có thể sáng lập được cả tàu sân bay. Chỉ tiếc…

Có lẽ, giống như là một con chim nhỏ, vận mệnh đã được định sẵn. Hoặc là giống như lời nói của Lục Bình trong điện thoại lúc trước:

"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy thương tiếc thay cho cô, cô trong mắt của chúng tôi giống hệt như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ, bị trói buộc ở trong một nhà tù hoa lệ, đấu tranh kịch liệt cho kết quả đã được định trước…"

"Cô vĩnh viễn sẽ không biết, phía sau trận đánh cuộc mà cô dồn hết tâm trí của mình vào kia, lại có bao nhiêu người đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô với ánh mắt xem kịch.

Thậm chí, những kẻ mà cô cho rằng là kẻ thù kia đều đang vỗ tay mỗi khi sự nghiệp của cô có một bước nhảy vọt! Bởi vì tất cả những gì cô làm đều chỉ là áo cưới của bọn họ."

Lý Ngọc Trân không tin số mệnh!

Cho dù lão gia tử đã qua đời, cô vẫn muốn đánh đến giờ phút cuối cùng. Hiện tại, tất cả những hậu duệ dòng chính Lý gia đều làm bộ như lão gia tử vẫn còn sống, phấn đấu một lần cuối cùng.

Lý Ngọc Trân chỉ có thể thay đổi cách ăn mặc, mặc chiếc áo sơ mi màu đen này coi như là ký thác niềm thương nhớ của mình đối với ông nội.

Nhưng cách làm như thế đối với Lý Ngọc Trân mà nói thì không thua gì một loại làm nhục! Cô thống khổ, bất lực!

⚝ ✽ ⚝

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

Cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Một phú hào Trung Hải bình thường, tài sản tầm hai, ba tỷ khẩn trương và cẩn thận bước vào bên trong phòng làm việc của Lý Ngọc Trân.

"Lục tiên sinh?"

"Muốn gặp được ngài thật là không dễ dàng. Không biết ngài còn nhớ tôi hay không, trong đêm hội từ thiện tại viện bảo tàng Trung Hải, tôi đã từng đưa danh thiếp cho ngài."

Tầng 58.

Phòng làm việc, trước khay trà, Lục Bình và phú thương ngồi đối diện nhau.

Dáng người trung bình, người đàn ông trung niên có chút phát tướng xoa xoa mồ hôi trên trán. Ông ta đầu tiên là cẩn thận nhìn thoáng qua người phụ nữ phong hoa tuyệt đại đang bận rộn trước bàn làm việc cách đó không xa. Không dám suy đoán quá nhiều về mối quan hệ giữa Lục tiên sinh và Lý Ngọc Trân tiểu thư, chỉ dám ngồi nửa bên mông, cung kính nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói ra.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp một hớp. Đoạn thời gian gần đây, có lẽ anh đã uống đủ loại trà quý rồi, uống nhiều nên đã có thể suy đoán ra chút mùi vị. Ở trong công ty, uống những lá trà bán theo cân kia, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là cảm giác không giống nhau.

Suy nghĩ dần trôi dạt về nơi xa.

Sau khi nghe thấy đối phương nói chuyện, anh mới thu hồi lực chú ý, cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn quen mắt, chắc là đêm hôm ấy thực sự có đưa danh thiếp cho mình. Chỉ là, lúc đó trong tay mình thu một xấp thật dày, thật sự không thể nhớ được hết gương mặt của mỗi người.

"Lục tiên sinh, đây là danh thiếp của tại hạ."

Người đàn ông trung niên vội càng đứng dậy, hai tay đưa danh thiếp tới.

Triệu Lê Cường.

Tập đoàn Trụ Hoa.

Lục Bình chỉ nhìn lướt qua, lúc này mới nhớ lại được những tin tức liên quan. Tối hôm đó sau khi trở về nhà, anh đã tìm kiếm và so sánh từng tấm danh thiếp kia với thông tin ở trên Baidu.