Chương 351 - Cho Tôi Chút Mặt Mũi!
Tập đoàn Trụ Hoa này kinh doanh khách sạn tốc hành, cũng coi như là có mặt khắp nơi trên toàn Triệu Quốc. Lúc Lục Bình vẫn chỉ là nhân viên bình thường khá là yêu thích ở khách sạn mỗi lần ra ngoài, giá cả nằm trong khoảng 200 tệ, sạch sẽ gọn gàng.
"Theo như mình nhớ thì… giá trị tài sản khoảng 2.3 tỷ."
Lục Bình lộ ra chút nụ cười. Trong tầm mắt của anh thì Triệu Lê Cường đang thấp thỏm bất an, không ngừng đang lau chùi mồ hôi.
Đầu ngón tay anh gõ gõ bàn uống trà, không có trả lời.
Lục Bình bắt chẹt bầu không khí, cho tới hôm nay, anh đều đang liều mạng chạy nhanh. Nhưng cho dù là như vậy thì lúc đối mặt với tình báo mới trong giá sách vẫn phải dùng sức nhón chân lên, liều mạng mưu cầu tương lai cho mình. Anh luôn cảm thấy mình vẫn chỉ là một cừu non nhỏ yếu… Hiện tại, lúc đối mặt với phú hào bình thường thì Lục Bình mới phát hiện vị trí đã sớm được hoán đổi.
"Uống miếng trà đi."
"Thả lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy."
Lục Bình áp suy nghĩ xuống, nhớ lại khí chất của Vito Corleone trong ‘Bố già’, ánh mắt lộ ra một tia ôn hòa, mỉm cười nói.
"Hô!"
"Đa tạ Lục tiên sinh..."
Triệu Lê Cường hít một hơi thật sâu, sau đó cung kính nói.
"Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ông đã tìm đến tôi thì chúng ta coi như là bạn nếu có thể giúp thì tôi nhất sẽ định giúp." Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, tiếp tục nói.
"Là như vầy, hoạt động kinh doanh của Trụ Hoa chúng tôi vẫn luôn nằm trong lĩnh vực dân cư và thương mại chuyển phát nhanh, từ trung cấp đến cấp thấp, nhưng lại không có chút đột phá nào trong mấy năm nay. Bắt đầu từ năm trước, chúng tôi đã xây dựng các chiến lược mới, cố gắng mở rộng một phần của phân khúc trung cấp sang thị trường cao cấp."
"Bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng tôi là xây dựng một khách sạn boutique cao cấp ở Trung Hải, xem như là ngọn hải đăng trong thị trường toàn quốc…"
Triệu Lê Cường càng nói thì vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng. Ông ta nhìn về phía Lục tiên sinh với ánh mắt tràn đầy sự khao khát.
Lục Bình tỉ mỉ lắng nghe.
Anh bưng chén trà lên, tính toán lại những mối quan hệ hiện có của mình, xem xem nguồn nhân mạch nào có thể giúp cho vị Triệu Lê Cường này một tay.
Trong lúc suy nghĩ, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Ngọc Trân. Dưới ánh mặt trời, người phụ nữ tuyệt đại này giống như là đang tản ra tia sáng chói mắt. Đối phương phảng phất như nhận thấy được tầm mắt của anh, đúng lúc quay mặt về phía anh, mỉm cười rồi gật đầu.
"Tôi bị mấy lão già trong giới khách sạn cao cấp liên thủ lừa gạt.
Kết quả là, hiện hạng mục khách sạn cao cấp tại Trung Hải đang bị kẹp lại."
"Là như vậy sao?"
Lục Bình nghe xong câu chuyện. Trong tay anh hiện tại thật sự là không có con đường nào để ứng đối cả.
"Đúng vậy!"
"Nếu như cứ tiếp tục giằng co, danh tiếng của Trụ Hoa trong giới sẽ hoàn toàn bị kéo đổ, thậm chí ngay cả các nguyên tắc ban đầu cũng đều sẽ từng bước sụp đổ. Lục tiên sinh, van xin ngài, cứu lấy Trụ Hoa với!"
Người sáng lập tập đoàn Trụ Hoa- Triệu Lê Cường gắt gao nhìn chăm chú về phía Lục Bình, cầu khẩn.
"Có điện thoại của Hứa gia hay không"
"Có!"
"Tôi đã liên tục gọi điện thoại cho Hứa Chấn Hoa, cầu đối phương tha cho tôi một mạng, nhưng đối phương chưa từng đồng ý."
Triệu Lê Cường lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số ở bên trong danh bạ, sau đó cung kính đưa tới trước mặt Lục tiên sinh. Lục Bình ôn hòa nhìn về phía dãy số này, cũng không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng anh trực tiếp nhấn nút gọi ở ngay trước mặt đối phương.
[ Tút ——]
Tiếng điện thoại vang dội ở trong phòng làm việc.
Triệu Lê Cường thấy vậy, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, hai tay khẩn trương xoa xoa, trong lòng bàn tay đều đã chảy đầy mồ hôi.
Phương xa, Lý Ngọc Trân trước bàn làm việc khẽ đưa mắt lên một chút, liếc nhìn lại theo tiếng động.
Lục Bình ghé sát điện thoại vào bên tai, vẻ mặt ôn hòa, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô cùng bình tĩnh. Mà trên thực tế, dưới bầu không khí hiện tại, trái tim trong lồng ngực anh đang không ngừng tăng tốc, máu tươi nóng bỏng đang chảy xiết trong mạch máu… Tròng mắt trắng đen rõ ràng, lặng lẽ nín thở.
"Xem thử một chút."
"Hứa gia kia là gia tộc chục tỷ ở Trung Hải, chắc là đã nghe nói qua danh tiếng của Lục tiên sinh. Lỡ như đối phương sẽ cho mình mặt mũi thì sao? Đây không phải là há mồm chờ sung rụng sao!"
"Mà nếu như không cho thì cũng không tổn thương đến phong nhã, sau này còn có cơ hội lấy lại danh dự."
Lục Bình thì thầm ở đáy lòng.
Đây cũng là một trong những ưu điểm của anh, sau khi phân tích lợi và hại sẽ dám mạo hiểm, lại có lực hành động tương đối.
⚝ ✽ ⚝
"A lô?"
Điện thoại được kết nối.
Một giọng nam trung mang theo chút từ tính, trong lời nói hàm chứa chút ý cười và nghiền ngẫm.
Lục Bình nheo mắt lại. Lần này, anh không lựa chọn bật loa ngoài, cũng là bởi vì không nắm chắc đối phương sẽ cho mình mặt mũi. Không bật loa ngoài sẽ chừa lại nhiều đường lui cho mình hơn.