Chương 352 - Thì Ra Là Lục Tiên Sinh!
Hứa tiên sinh, chào buổi sáng." Lục Bình ôn hòa đáp lại.
"Ngài là?"
Giọng điệu của Hứa Chấn Hoa- người nắm giữ gia tộc chục tỷ và kinh doanh khách sạn cao cấp tại Trung Hải trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Lục, mọi người thường sẽ cho tôi chút mặt mũi mà gọi tôi một tiếng Lục tiên sinh."
Thân thể Lục Bình hơi ngả về phía sau một chút. Anh bắt chéo hai chân, cùi chỏ tay trái chống lên ghế sofa, bàn tay thì chống lên nửa bên gương mặt. Bàn tay còn lại thì cầm điện thoại di động, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Triệu Lê Cường thì cười với đối phương một tiếng. Ngay sau đó, anh bắt đầu bắt chẹt ngữ khí, ôn hòa giới thiệu bản thân.
"Thì ra là Lục tiên sinh!"
"Hứa mỗ có thể nói là đã ngưỡng mộ danh tiếng của Lục tiên sinh đã lâu… Không biết tại sao Lục tiên sinh lại dùng số điện thoại của Triệu đổng để gọi cho tôi vậy?"
Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại lập tức yên tĩnh trong chốc lát. Ngay sau đó, có thể cảm nhận được sự thay đổi về giọng điệu của đối phương một cách rõ ràng, trở nên nghiêm túc nhiệt liệt bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lục Bình dự đoán thái độ của đối phương, hơi buông lỏng một chút, hiểu rõ là sức ảnh hưởng của mình đã có chút tác dụng. Nghĩ đến đây, trái tim anh lại bắt đầu đập nhanh và mạnh, cảm giác thỏa mãn và thống khoái xuất phát từ địa vị và quyền hành không ngừng được sinh ra.
"Hứa tiên sinh thổi phồng rồi."
Lục Bình ngẩng đầu lên. Ánh mắt phía sau cặp kính mắt gọng vàng nhìn chăm chú về phía đổng sự Triệu Lê Cường của tập đoàn Trụ Hoa đang căng thẳng, cười đáp.
Hoa hoa kiệu tử chúng nhân đài.*
(*chỉ người được mọi người quan tâm chú ý, thậm chí là phục tùng.)
Ít nhất thì cho đến lúc này, người đứng đầu gia tộc hàng chục tỷ tại Trung Hải- Hứa Chấn Hoa này có vẻ như là đồng ý bán cho anh một phần mặt mũi. Lục Bình cũng là như thế.
Giới thượng lưu Trung Hải chính là một cái vòng danh lợi. Bên trong tình báo đổi mới của Lục Bình có thể có bao nhiêu phú hào quyền quý?
Căn cứ vào bảng xếp hạng phú hào mới nhất, chỉ tính riêng Trung Hải, phú hào xếp hạng thứ 100 đã có tài sản hơn 6 tỷ rồi, mà lại có tận hơn 74 phú hào có tài sản hơn 10 tỷ! Trong này còn không bao gồm các thế lực quyền quý ẩn mình!
⚝ ✽ ⚝
"Tôi gọi điện thoại cho Hứa tiên sinh là muốn tìm hiểu một chút chuyện về tập đoàn khách sạn Trụ Hoa và Châu Tế tại Trung Hải."
"Nghe nói, các người gây ra chút chuyện không vui."
Lục Bình ôn tồn nói.
Muốn cân bằng lợi ích thì người làm đại lão không có khả năng chỉ nghe lời nói của một bên bất kỳ. Phải cân bằng cảm xúc giữa hai bên, nên cảnh cáo thì phải cảnh cáo, nên thưởng thì sẽ thưởng… chỉ khi các bên đều cảm thấy tin phục thì logic này mới có thể tiếp tục vận hành.
"Thì ra là như vậy."
"Lục tiên sinh, ngài chắc là cũng hiểu, tiến vào một ngôi miếu thì phải bái một tòa Phật. Tập đoàn Trụ Hoa muốn làm khách sạn cao cấp, đương nhiên là có thể, nhưng mà ngàn vạn lần không nên phá hư quy củ."
Trung Hải.
Trong khách sạn Hưng Quốc 5 sao hàng đầu, bên trong phòng làm việc, phú hào chục tỷ Hứa Chấn Hoa lộ ra nụ cười ôn hòa, thẳng thắn nói.
Lục Bình lắng nghe nghiêm túc.
Nói chung thì Triệu Lê Cường này sẽ không dám lừa gạt anh. Nhưng anh có thể nghe ra được rằng, mỗi người có lập trường của riêng mình… Trong lòng anh tự cảnh tỉnh mình, sau này ít nhất phải nghe lời nói của hai bên trước rồi mới được hành động.
"Hứa tiên sinh, oan gia nên cởi không nên buộc. Không biết ngài có thể cho tôi một chút mặt mũi, khẽ nhấc một tay, tôi sẽ bảo tập đoàn Trụ Hoa bù đắp gấp bội về các quy tắc."
Đầu ngón tay Lục Bình gõ nhẹ lên mép ghế sofa.
Lục Bình nín thở. Anh cân nhắc câu từ, trong giọng nói trầm ổn xen lẫn chút cường thế.
Anh vừa dứt lời, tiếng thở dốc của Triệu Lê Cường lập tức trở nên dồn dập, thân thể hơi nghiêng về trước, trái tim đều như bị treo lên. Đánh liều giang sơn cả đời, ai cũng không muốn thất bại trong gang tấc như vậy.
Trong căn phòng làm việc quý khí nhưng cũng không xa hoa.
Ánh mắt Hứa Chấn Hoa lấp lóe, nhớ lại tin tức được lan truyền trong giới trong khoảng thời gian gần đây. Vị Lục tiên sinh này là người có danh tiếng lớn nhất cũng như là nhân vật thần bí nhất trong giới quyền quý Trung Hải gần đây… So sánh một chút thì chút lợi ích đến từ tập đoàn Trụ Hoa kia hoàn toàn không xứng để bản thân xảy ra xích mích với người này.
"Ha ha ha!"
Sắc mặt Hứa Chấn Hoa lập tức thay đổi, nắm điện thoại di động, lộ ra tiếng cười sang sảng.
"Thì ra chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ."
"Nào nghĩ tới lại có thể khiến cho Lục tiên sinh chú ý, là Hứa mỗ không quá chú trọng. Nếu như Lục tiên sinh có thời gian, Hứa mỗ nhất định sẽ mời khách, tự mình nói xin lỗi với ngài!"
Hứa Chấn Hoa cao giọng nói.
"Hứa tiên sinh đúng là một người sảng khoái."
"Tôi rất thích kết bạn với những người như Hứa tiên sinh đây."
Lục Bình nở nụ cười, sau đó đáp lời.