Chương 353 - Thủ Đoạn Để Kiểm Soát!
Đầu bên kia điện thoại, bên trong phòng làm việc, sau khi Hứa Chấn Hoa nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh thì nụ cười trên mặt cũng trở nên sáng lạn hơn rất nhiều. So sánh với tập đoàn Trụ Hoa chỉ có giá trị tầm 2,3 tỷ kia thì giao hảo với Lục tiên sinh càng có ý nghĩa trọng đại hơn.
Sau khi nói chuyện mấy câu, hai người liền cúp điện thoại, Lục Bình trả điện thoại di động lại cho Triệu Lê Cường. Anh không có nói ràng, mà là bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương. Đến đến khi vị phú hào này lộ ra vẻ bất an và sợ hãi thì mới nâng cao giọng, trong giọng nói mang theo ý quở trách:
"Ông phá hỏng quy tắc của người ta cho nên mới bị bắt chẹt."
"Sau khi trở về nhất định phải bổ sung gấp đôi."
"Nhất định! Nhất định! Đây là sơ sót của Lê Cường!"
Triệu Lê Cường mở to hai mắt, tim đập rộn lên. Gương mặt đều đỏ cả lên, cả người đều có một loại cảm giác vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn. Ông ta đứng lên, vẻ mặt kích động, đi đến trước mặt Lục Bình, ôm quyền khom người nói:
"Lê Cường vô cùng cảm kích đại ân của Lục tiên sinh! Sau này chỉ cần là có chỗ dùng đến tôi thì xin Lục tiên sinh cứ mở miệng, Lê Cường dù liều mạng cũng sẽ hoàn thành cho tiên sinh."
Lục Bình chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không coi lời này là thật. Anh giơ tay lên, bưng lấy chén trà, dùng nắp trà khêu nước trà một chút, nhấp một ngụm, mặc cho Triệu Lê Cường khom người trước mặt.
Anh đã ra mặt xử lý giúp đối phương, đây là cho ân, hiện tại dĩ nhiên là phải lộ ra chút uy nghiêm, để cho đối phương biết rõ vị trí của mình. Đây gọi là ‘ân uy tịnh thi’, là thủ đoạn kiểm soát người dưới quyền mà các lão tổ tông đã nghiên cứu và để lại.
Ngoài ra, giúp Triệu Lê Cường một tay cũng không phải là chuyện xấu. Vị phú hào chục tỷ kia nguyện ý bán cho anh phần mặt mũi này, có thể coi như là kết thêm một phần quan hệ. Thứ anh không sợ nhất chính là thiếu nhân tình của người ta.
Lục Bình không ngừng suy ngẫm, trong lòng khó có thể át chế được sự hưng phấn. Anh không có thông qua tình báo, chỉ đơn thuần là dựa vào mặt mũi đã có thể thúc đẩy giao dịch, kết thúc tranh chấp, trong lúc giơ tay nhấc chân đã có thể đả động đến số mệnh của người khác!
Con cừu non phủ thêm lớp da sói này dường như đã sắp trở thành một con sói thực sự!
"Hô..." Lục Bình âm thầm thở ra một hơi.
"Đứng lên đi." Lục Bình trầm giọng nói.
"Lục tiên sinh."
"Đây là một chút tâm ý."
Triệu Lê Cường đứng dậy, ông vẫn có một chút kính sợ đối với vị Lục tiên sinh trước mặt này. Sau khi hơi dừng lại một chút, ông ta như nhớ ra điều gì đó, vội vươn tay mò trong ngực một chút. Không lâu sau, Triệu Lê Cường lấy ra một tờ chi phiếu và một tấm thẻ hội viên hắc kim của tập đoàn, dùng hai tay đưa tới trước mặt Lục tiên sinh.
Lục Bình liếc một cái.
Năm mươi triệu.
Không phải là một con số nhỏ, đừng nhìn Triệu Lê Cường là phú hào có giá trị tài sản 2,3 tỷ, nhưng hiện tại đối phương đang ở trong giờ phút quan trọng, muốn lấy ra được số tiền này sợ rằng đã phải chạy xin rất nhiều.
"Ừm." Lục Bình không có từ chối, đáp một tiếng.
Không lâu sau, Triệu Lê Cường cung kính rời khỏi. Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, đối phương cười thiện ý với thư ký Hạ Đình của Lý Ngọc Trân một cái, còn cười với cả đội ngũ an ninh trước cửa, sau đó rảo bước đi dọc trong hành lang. Bước chân của ông rất nhanh, chỉ cảm thấy cả người giống như là đang nghênh đón một cuộc sống mới.
⚝ ✽ ⚝
"Không hỗ là Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân để văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lục Bình.
"Bạn bè cho nhau chút mặt mũi mà thôi, cũng không có gì cả." Lục Bình nhún vai.
Anh kéo cái ghế trước mặt Lý Ngọc Trân ra, mang theo chút lười biếng và ngồi xuống. Anh bắt đầu quan sát vị giám đốc băng sơn xinh đẹp trước mặt này, trong lòng không ngừng nghĩ tới suy nghĩ ban nãy. Ánh mắt chợt lóe lên, bất động thanh sắc mà cười hỏi:
"Thân thể của Lý lão gia vẫn ổn chứ?"
"Lão gia tử trước đây từng mời tôi tới bái phỏng, gần đây đúng là có chút thời gian…"
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân không thay đổi. Cô nhìn chằm chằm vị Lục tiên sinh thần bí này không chớp mắt, không biết rõ ý nghĩa ẩn sau câu nói này của đối phương rốt cuộc là gì. Là đã nhận được tin tức, hay là đã phát hiện vấn đề gì nên muốn dò xét? Hay là thực sự muốn đến Yến Kinh, bái phỏng lão gia tử?
Cô không phải là một người thích ôm những hy vọng không đâu!
"Mấy ngày nay, ông nội còn đang nghỉ dưỡng, tôi thay ông nội nhận ý tốt của Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân bình tĩnh nói.
"Thì ra là như vậy."
"Xem ra chỉ có thể chờ đợi đến lúc thân thể lão gia tử khôi phục rồi lại tới thăm hỏi."
Lục Bình dùng hết khả năng nhớ lại tình báo liên quan đến đối phương, muốn đào móc ra chân tướng. Nhưng vẫn không thể đánh giá được hàm nghĩa chính xác trong những lời này, đành cười đáp lại.
"A… đã qua lâu như vậy rồi."
"Xem ra tôi cùng nên xuống lầu."
Lục Bình làm bộ nhìn thời gian, đứng dậy phủi quần một cái rồi khoát tay nói. Nói xong, anh liền rảo bước đi ra bên ngoài phòng làm việc.
Phía sau anh, đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Trân đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Bình. Bàn tay phải đang cầm bút máy bất tri bất giác mà dùng hết sức lực, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch.
Chờ tin tức ông nội qua đời được công khai, phía trên bầu trời này sẽ tỏa ra một đợt pháo hoa tuyệt mỹ.
Mà cô… rất có thể chính là pháo hoa.