← Quay lại trang sách

Chương 354 - Tôi Ủng Hộ Anh!

⚝ ✽ ⚝

Trong thang máy, Lục Bình móc tờ chi phiếu năm mươi triệu ra từ trong ngực. Anh lúc này mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ, nhắc tới đây thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chi phiếu.

"Nên làm thế nào đây?"

"Trực tiếp đưa cho ngân hàng có được không? Không được, vẫn nên tra Baidu một chút đã."

Lục Bình cong ngón tay, búng nhẹ lên tờ chi phiếu, chỉ nghe thế một âm thanh thanh thúy vang lên.

Nhìn thấy tầng thang máy sắp đến tầng mười lăm, Lục Bình hít sâu một hơi, thu hồi tờ chi phiếu, đưa tay vào trong ngực, đổi lại cặp kính gọng đen. Anh hơi cúi đầu, xử lý một chút tâm trạng liên quan đến chuyện ban nãy. Một giây trước anh đang còn là bố già, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết mâu thuẫn giữa các phú hào chục tỷ. Mà một giây sau đó, anh vẫn là tên nhân viên công ty bình thường kia.

Cửa thang máy mở ra.

Lục Bình bước ra ngoài. Từ đầu đến cuối rõ ràng chỉ có thay đổi cặp kính, nhưng nhìn qua thì lại như hai người hoàn toàn khác nhau.

Bên trong hành lang an tĩnh. Lục Bình nhìn về phía cửa phòng làm việc phương xa, khóe miệng của anh chợt giương lên…

"Hô!"

Lục Bình liếm liếm môi.

Khi bước chân càng ngày càng đến gần, anh lại càng cảm thấy thỏa mãn. Hai tay và hai chân, thậm chí là cả người đều như đang nhũn ra, mỗi một bước đều như đang giẫm ở trên bông vải. Quyền hạn là mê dược đối với đàn ông. Giờ phút này, Lục Bình có thể cảm nhận được một cách hoàn mỹ sự xen lẫn giữa hai tầng thân phận khiến anh sắp đạt đến đỉnh phong… Trái tim của anh còn đập nhanh hơn cả lúc ở trong phòng làm việc của Lý Ngọc Trân, gương mặt đỏ ửng, adrenaline sinh trưởng!

Bước ra một bước.

Bản thân là một thương nhân tình báo thần bí, là bố già! Chỉ cần một cuộc điện thoại liền có thể kiếm được năm mươi triệu!

Lại bước ra một bước.

Bản thân là một nhân viên công ty bình thường nhất! Cho dù là muốn dựa vào năng lực của mình để ở lại Trung Hải đều không thể, ngẩng đầu nhìn tòa đô thị phồn hoa rực rỡ này, mình chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé nhất!

"Anh Bình!"

Bạn gái Trương Oánh Oánh phát hiện ra bạn trai ở trước cửa sớm nhất. Trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Cô vừa muốn nâng cao giọng để gọi đối phương thì giống như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua các đồng nghiệp. Sau đó cúi đầu xuống, giấu đầu dưới màn hình máy tính, nghiêng mặt sang một bên, gò má đỏ bừng, cười cong mắt. Cô vẫy tay với Lục Bình, thấp giọng ngọt ngào hô.

"Sao lại đi lâu như vậy?"

Lục Bình xoa xoa đầu Trương Oánh Oánh sau đó ngồi xuống trước bàn làm việc.

Cố Đại Thạch cũng quay người sang, cánh tay to khỏe dựa ở phía trước bàn, quan tâm hỏi.

"Không có gì."

"Bên A nói thêm chút yêu cầu."

Anh thuận miệng đáp một tiếng.

Lục Bình mở văn kiện ra, ánh mắt lướt qua phương án thiết kế. Nội dung rất cặn kẽ, toàn bộ quá trình đều được ghi chép, thật giống như anh thật sự đã lên lầu để trao đổi công việc vậy. Lục Bình chú ý tới chữ ghi chép bên trên trang giấy, trong lòng không khỏi cảm khái. Bởi vì, ngay cả nét chữ này đều là hoàn toàn bắt chước theo nét chữ của anh. Nếu như không phải bản thân anh biết rõ không phải do mình viết thì nhìn qua đều sẽ cảm thấy hoài nghi.

"Vậy thì tốt." Cố Đại Thạch đáp lại.

Anh xoay người lại, ngồi ở trước màn hình máy tính, thao tác con chuột.

Lục Bình nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ, người bạn thân này của mình là một người bên ngoài thô kệch nhưng bên trong lại tinh tế. Đối phương có thể sẽ là người đầu tiên xung quanh anh phát hiện ra sự khác biệt của anh.

"Tất cả những chuyện mà mình đang trải qua rốt cuộc là cái quái gì vậy?"

Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu xuống trước bàn.

Lục Bình nhìn lại theo tia nắng, chỉ cảm thấy tất cả tựa như ảo mộng. Nguy hiểm, điên cuồng, thu hoạch, thỏa mãn… cùng tồn tại; nhảy múa ở trên mũi đao, điều khiển vận mệnh chúng sinh… Nếu như, sau khi tất cả mọi chuyện lắng lại mà anh vẫn có thể sống sót thì đây nhất định sẽ là một câu chuyện đặc sắc nhất, đáng để đám đàn ông khát vọng nhất.

Chạng vạng tối.

Ánh chiều tà rơi xuống.

Nhà nhà lên đèn.

"Lục tiên sinh."

"Ừm."

"Sao Đinh Thanh lại không qua đây."

Sau khi đưa bạn gái Trương Oánh Oánh vào tàu điện ngầm, Lục Bình ngồi lên hàng sau của chiếc xe con màu đen. Anh nhìn về phía Viên Lợi Quân đang lái xe, bình tĩnh hỏi.

"Thanh gia không tiện ra ngoài, chỉ có thể ở trà quán chờ đợi Lục tiên sinh."

Viên Lợi Quân khởi động xe, quay đầu xe trên con đường đông đúc, sau khi nghe thấy câu hỏi liền cung kính đáp lại.

"Ừm." Lục Bình gật đầu một cái, không có hỏi nhiều nữa.

Anh nhìn chăm chú về phía cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Có đèn neon đỏ ánh xuống trước mặt. Anh nghĩ đến những thay đổi nhỏ của bạn gái khi tách ra với mình… không khỏi đăm chiêu:

"Tính tỉ mỉ một chút thì mình và Oánh Oánh đã ở bên nhau được một khoảng thời gian rồi. Tiến triển sâu nhất chì là hôn… Oánh Oánh là một cô gái vô cùng nhạy cảm, mình lại không hề tỏ ra có chút nhiệt liệt nào đối với thân thể của cô ấy."