Chương 356 - Thiết Lập Tổ Chức Tình Báo Lục Nhĩ!
Lời kêu gọi của tôi chính là sự hứa hẹn của Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh chắc là cũng biết rõ, hứa hẹn với thái độ như vậy chính là đại biểu cho sự chuyển hướng của bánh xe Tào Môn và sự bảo hộ của tổ chức phía sau Lục tiên sinh!"
"Đây là một chuyện trang nghiêm!"
Đinh Thanh vẫn có tình cảm với Tào Môn.
Anh đi theo Lục tiên sinh, nhưng cũng khiến cho Tào Môn có thể tiến thêm một bước, mà không phải là thuyền chìm người chết.
"Được."
"Tôi đồng ý với anh."
Dưới ánh đèn dịu dàng, Lục Bình hơi dừng lại, sau đó lập tức trầm giọng đáp.
Nợ quá nhiều nên không cần lo.
Chỏ là tiếp tục giả bộ làm đại lão mà thôi?!
Sau khi Đinh Thanh nói ra đề xuất của mình liền nín thở, thân thể trở nên căng thẳng. Sau khi nghe được tiếng hứa hẹn này, trái tim của anh lại bắt đầu đập nhanh. Anh thở phào một hơi, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, trịnh trọng nói: "Đa tạ Lục tiên sinh!"
Có những lời này, anh sẽ có được nền tảng thực sự để lên nắm quyền.
"Không có gì." Lục Bình tùy ý nói.
Trong tầm mắt của anh chỉ cảm thấy mình dường như chưa từng thấy Đinh Thanh trịnh trọng như vậy. Lục Bình có chút không hiểu, cảm thấy bản thân chỉ đơn thuần là đứng ra mà thôi, không nên trầm trọng như vậy.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, về việc thành lập cơ cấu tình báo, tôi đang cân nhắc việc thành lập ba bộ phận đại khái: Bộ phận thu thập tình báo, trung tâm phân tích tình báo, và bộ phận hậu cần."
"Bộ phận thu thập tình báo là trái tim quan trọng nhất của chúng ta, phụ trách công việc thu thập tình báo. Tôi lại chia nó làm hai bộ phận, nhân viên thu thập tình báo cốt lõi và nhân viên thu thập tình báo bên ngoài…"
Trong lúc Tiết Hoa Thanh nói chuyện, đầu tiên là nhìn thoáng qua Đinh Thanh.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lục tiên sinh, anh mới đưa ra một phần văn kiện, trầm giọng giới thiệu: "Tôi đã từng nuôi lượng lớn ‘chó săn’ khắp toàn bộ Trung Hải, cũng như các nhân viên truyền thông cấp thấp có liên quan, những người này sẽ là nhóm nhân viên thu thập tình báo ở bên ngoài đầu tiên."
Lục Bình lật văn kiện, nghiêm túc lắng nghe.
Phần văn kiện này được chuẩn bị vô cùng tinh tế. bao gồm mục tiêu hiện tại, khuynh hướng tương lai, xây dựng mạng lưới.
"Lợi hại!" Lục Bình thán phục trong lòng.
Anh không thể tưởng tượng nổi, Tiết Hoa Thanh đã làm thế nào để xây dựng được một cơ cấu hoàn chỉnh như này trong thời gian ngắn như vậy.
"Đây chính là năng lực tinh anh chân chính."
"Nếu như là mình, chỉ sợ hiện tại vẫn đang loạn thành một đoàn, suy nghĩ đều không có lý và rõ ràng."
Lục Bình đè tập tài liệu xuống dưới lòng bàn tay, sau đó nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, bình tĩnh nói: "Không tồi, tiếp sau đây…"
"Trên đường số 17A phía đông có một quán bar tên là Ô Nha và Hoàng Quan, đó là một chỗ vô cùng thú vị. Anh có thể tới đó nhìn một chút. Chỉ là, nhất định phải đảm bảo tốt cho sự an toàn của bản thân." Sau khi hơi dừng lại một chút, Lục Bình, tiếp tục nói.
"Tôi đã biết." Tiết Hoa Thanh trang nghiêm đáp lời.
"Cấp bậc của tình báo tạm thời chia thành năm cấp, dùng màu sắc để thể hiện tầm quan trọng của nó, theo thứ tự là không màu, màu trắng, màu vàng, màu cam, và… màu đỏ."
Lục Bình cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói: "Đây là phương hướng lớn, anh cần tự mình đi nắm giữ những chi tiết nhỏ trong đó."
"Vâng!" Tiết Hoa Thanh đọc lại một lần ở đáy lòng, lập tức đáp.
"Lục tiên sinh." Tiếu Hoa Thanh chợt gọi.
Nhìn thấy Lục tiên sinh đưa mắt nhìn sang, Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói: "Không biết là có nên lấy một cái tên cho tổ chức tình báo hay không?"
"Tên?"
"Tên!"
Lục Bình lộ ra vẻ suy ngẫm.
Lục Bình khác ưa thích chuyện đặt tên cho các tổ chức dưới tay mình, có một loại cảm giác như làm ruộng và dưỡng thành. Hơn nữa, điều này rất có thể là chuyện duy nhất mà anh có thể nhúng tay từ lúc tổ chức ra đời cho đến khi phát triển.
Có rồi...
"Lục Nhĩ."
Lục Bình nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, ôn hòa nói: "Đều nói phương pháp không được truyền qua tai, mà điều tôi muốn chính là truyền một lần đến sáu tai (Lục Nhĩ)!"
"Lục Nhĩ." Tiết Hoa Thanh suy nghĩ, giống như là cảm nhận được sức nặng từ trong câu nói này, càng nhận thấy được sự coi trọng của Lục tiên sinh, lại lần nữa gật đầu một cái: "Lục Nhĩ nhất định không phụ sự kỳ vọng của Lục tiên sinh."
"Vật cứ thế đi."
Hai người tiếp tục nói mấy câu.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lục Bình liếc nhìn hai người trước mặt, làm bộ đứng dậy rồi nói.
Ngồi vào xe con màu đen, Lục Bình xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh lần lượt lái xe về phía hai con đường khác nhau.
"Hai người kia đã xảy ra chuyện gì?" Lục Bình thì thầm tự nói.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, bất kể là Đinh Thanh hay là Tiết Hoa Thanh thì trên người đều như đang có một cỗ năng lượng bốc cháy!