Chương 357 - Gặp Lại Võng Hồng Xuân Hạ!
Đều giống như là đã tìm được mục tiêu hoàn toàn mới cho cuộc sống, và cũng đang cố gắng hết mình vì nó!
Xe vững vàng đi xuyên qua màn đêm.
Lục Bình nhắm mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Những lời bịa đặt do mình thêu dệt ra…"
"Sao cứ có cảm giác như là đang từng bước trở thành sự thật?"
Bên trong mờ mịt, thỉnh thoảng có ánh đèn xe từ phía đối diện chiếu xuống trước mặt Lục Bình. Anh nhớ lại hình thức ban đầu của tổ chức tình báo Lục Nhĩ, lại liên tưởng đến đội ngũ đặc chiến đang được huấn luyện, còn có dược phẩm Bạch Trạch, tập đoàn thế giới mới, và phạm vi thủ hạ càng ngày càng nhiều… Trên gương mặt anh lộ ra chút cổ quái.
"Nếu như những gì mà mình đang trải qua là một bộ phim, thông thường thì trước khi cuồng phong mưa rào tới, nhân vật chính đều sẽ trải qua một đoạn thu hoạch tích cực ngắn."
"Sau khi đoạn ngắn tích cực này qua đi, nguy cơ chân chính sẽ ập đến."
Suy nghĩ của Lục Bình không ngừng lan rộng.
Anh mím môi một cái, vẫn luôn cảm thấy hôm nay Lý Ngọc Trân có chỗ nào đó không được thích hợp.
"Nếu như cân nhắc mọi việc dựa trên suy nghĩ này…"
"Người đứng đầu Lý gia Yến Kinh, Lý Trọng Ngôn không thể ngồi lên cái vị trí kia, mà đồng thời, Lý Kiến Quốc lão gia tử đã qua đời, một gia tộc từng cường đại cường thịnh đang dần đi đến điểm cuối!"
Nghĩ đến đây, Lục Bình mở mắt ra. Anh chỉ cảm thấy trên người của mình giống như là bị một tầng mây đen thật dày che phủ, lòng cảm giác như bị núi đè… Trước mắt của anh giống như là đang xuất hiện đếm ngược!
Bắt đầu từ lúc này cho đến khi bụi trần Lý gia lắng xuống có lẽ sẽ là khoảng thời gian an bình cuối cùng của anh.
⚝ ✽ ⚝
"Tình báo mới vẫn không cho mình thời gian để trì hoãn."
"Lý gia tử!"
"Van xin ngài! Nhất định phải chống đỡ thêm mấy ngày!"
Tích ——
Trong màn đêm.
Xe con màu đi chạy qua khu buôn bán. Con đường trở nên có chút hỗn loạn, tiếng còi không ngừng vang lên khiến cho Lục Bình tỉnh lại, tiêu điểm trong ánh mắt dần dần tụ lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ… Ánh mắt lướt qua các tòa nhà bốn phía, cuối cùng nhìn về phía biển báo ven đường cách đó không xa. Anh cảm thấy có chút quen thuộc.
"Dừng xe ở phía trước." Lục Bình bình tĩnh nói.
"Vâng." Viên Lợi Quân cung kính nói.
"Nói mới nhớ, không biết người tên là Xuân Hạ kia có càn phát sóng trực tiếp hay không."
Lục Bình đi ở bên lề đường. Anh đeo tai nghe lên, xách túi công văn, hoàn toàn không có sự khác biệt gì với đám nhân viên văn phòng đang vội vã đi qua ở bên cạnh cả.
Anh lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay lướt qua màn hình, rất nhanh đã xuất hiện phòng phát sóng trực tiếp của Xuân Hạ, vị võng hồng từng suýt nữa bị Tiết Hoa Thanh dìm chết.
"Có chút thú vị."
"Vẫn là bị ảnh hưởng, trở nên có mị lực hơn."
Trên màn hình, trên người cô gái vốn có một đôi chân đẹp, mang đến cảm giác như bạch nguyệt, khí chất hoạt bát giờ đây như nhiều thêm một tầng khí chất nhu nhược, giống như là Lâm Đại Ngọc bên trong Hồng Lâu Mộng. Lúc này, cô mặc một bộ sườn xám màu trắng, giữa lông mày luôn là sự cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần xuất hiện một chút động tĩnh thì đôi lông mi lập tức sẽ run rẩy.
"Đáng chết! Đau lòng cho Xuân Hạ tiểu tỷ tỷ của tôi!"
"Ôm một cái nào!"
"Nữ thần Xuân Hạ! Nữ thần Xuân Hạ!"
"Đám người đổi trắng thay đen, giội nước bẩn cho nữ thần Xuân Hạ đều chết đi cho ông đây! Đi chết đi!"
"A a a! Dáng vẻ Xuân Hạ tiểu tỷ tỷ run rẩy hàng mi kia quả thực là khiến cho người ta muốn bảo vệ… Trước khi xảy ra chuyện kia, chị Xuân Hạ tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng tôi lại không cảm được vẻ đẹp kia. Nhưng mà! Nhưng mà! Hiện tại Xuân Hạ tiểu tỷ tỷ chính là thần của tôi! Không nói nữa, xe ngựa lãng mạn đến đây!"
Bên trong phòng phát sóng trực tiếp, cơn mưa bình luận chằng chịt điên cuồng đổi mới.
Chỉ cần Xuân Hạ khẽ nhíu mày một cái, đám fans lại lập tức gào thét âm lên. Các loại quà tặng chưa từng dừng lại chút nào… Nhiệt độ trực tiếp vượt qua 1 triệu, xếp thứ 10 trong số các võng hồng đang phát sóng trực tiếp cùng lúc!
"Nhân họa đắc phúc."
"Đã coi như là người nổi tiếng hàng đầu trên mạng sở hữu 10 triệu fan."
Lúc này, Lục Bình đang đứng bên ngoài một khu dân cư cao cấp. Anh nhìn về phía khu nhà nơi xa, nhớ lại hành động của mình lúc đó. Anh ở trong bóng tối dành cho cô gái nhỏ yếu này chút lực lượng cuối cùng.
"Hô!" Lục Bình thở dài một hơi.
Dưới áp lực cực lớn, anh cần một môi trường hoàn toàn khác để giải phóng tuyệt đối. Cho nên, khi xe lái đến gần đây, Lục Bình đã để cho tài xế dừng xe lại.
Anh nhếch nhếch miệng, hơi cúi đầu xuống, rảo bước đi vào khu dân cư.
Đường 17A, phía đông bến Thượng Hải.
"Quán bar Ô Nha và Hoàng Quan?"
Tiết Hoa Thanh mặc áo khoác ngoài màu đen, nhìn thoáng qua tấm biển hiệu của quán bar Ô Nha và Hoàng Quan, sau đó rảo bước đi vào. Sau khi anh đi được một đoạn, một bảo tiêu tướng mạo bình thường vóc dáng cao lớn mới đi vào theo.
"Lần đầu gặp mặt, muốn uống một ít không?"