← Quay lại trang sách

Chương 358 - Cũng May Nữ Thần Xuân Hạ Không Có Bạn Trai

Áo sơ mi trắng và vest đen giống như là đang giải thích mị lực của người đàn ông pha chế trung niên, bàn tay đang chậm rãi lau những giọt nước trong những chiếc ly giống như là đang tiến hành sáng tác nghệ thuật. Khi cửa quán bar bị đẩy ra, anh lập tức quan sát Tiết Hoa Thanh đang đi vào. Đợi đối phương ngồi xuống trước quầy bar, anh lập tức lộ ra nụ cười, dùng giọng nam trầm từ tính hỏi thăm.

"Tùy tiện đi."

"Vậy tôi sẽ pha một ly Margaret, dùng Tequila, triple sec và một chút nước cốt chanh… Ồ, đúng rồi, các khách hàng đều gọi tôi một tiếng lão Mã." Người pha chế trung niên còn đang quan sát Tiết Hoa Thanh, đồng thời mỉm cười nói.

"Lão Mã?"

"Anh có thể nhớ được hết mỗi một vị khách ra vào quán không?”

Tiết Hoa Thanh cũng là một người đàn ông trung niên rất có mị lực. Anh âm thầm quan sát hoàn cảnh của quán bar này. Sau khi nghe thấy giọng nói của người kia liền đổi một tư thế, có chút hăng hái mà hỏi. Anh chỉ vừa đi vào, đối phương đã nói ra một câu lần đầu gặp mặt.

"Ai mà biết được, có lẽ là do trí nhớ tốt."

"Một ly này coi như là tôi mời tiên sinh."

Đối phương tiêu sái pha một ly cocktail, sau đó đẩy tới trước mặt Tiết Hoa Thanh. Anh ta hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của người kia rồi tiếp tục nói: "Tiên sinh còn cần phục vụ gì nữa không?"

"Có thể làm được những gì cho tôi?" Tiết Hoa Thanh bình tĩnh đáp lời.

⚝ ✽ ⚝

Dưới màn đêm.

Một bên khác.

Đinh Thanh ngồi vào trong xe, khiêm tốn lái vào trong một con hẻm của một khu dân cư cổ kính. Khi ánh sáng càng ngày càng mờ, Đinh Thanh xuyên qua cửa sổ nhìn chăm chú về phía những ngôi nhà kiểu cũ không phù hợp với thành phố hiện đại này.

Con đường nhỏ chật chội, chỉ có thể miễn cưỡng lái được một chiếc xe đi qua. Đinh Thanh phát hiện, từ trong các tòa nhà khác nhau hoặc là bên cạnh các cột điện thoại, bên góc tường, đều có những ánh mắt không giống nhau đang quan sát một cách cảnh giác.

"Tìm ai?"

Trong ngõ hẻm, trước một giao lộ, xe con màu đen bị ngăn lại, cửa sổ chỗ tài xế bị gõ vang.

Cấp dưới ngồi ở vị trí ghế lái và phó lái đều không đáp lời.

"Tôi muốn gặp trưởng lão." Đúng lúc này, Đinh Thanh ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai.

Người đàn ông ngăn cản xe nhìn về phía Đinh Thanh rõ ràng là sững sờ một chút, sau đó liền gật đầu: "Thanh… Thanh gia. Ngài chờ một chút…"

Anh ta đi về một bên khác, thuật lại đầu đuôi mọi chuyện vào trong bộ đàm. Không lâu sau, anh ta giơ tay ra hiệu cho xe qua.

Xe con màu đen chậm rãi chạy trong ngõ hẻm chật hẹp và mờ mịt.

⚝ ✽ ⚝

[ Tinh ——]

Trong tòa nhà cao cấp.

Thang máy mở ra.

Lục Bình đi theo một người khác ra khỏi thang máy, đợi đến khi người kia di chuyển sang một hướng khác, khóe miệng hơi nhếch lên: "Vận may đúng là không tồi."

"Không cần phải leo 10 tầng giống như lần trước nữa.

Nhưng mà là phòng số mấy đây, có chút không nhớ rõ."

Lúc Bình đứng trong hành lang, ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó rảo bước đi về phía trước.

Phòng 2603.

Lục Bình chú ý tới, mắt mèo vẫn giống hệt như lần trước, bị tấm giấy ghi chú che lại, không lộ ra chút ánh sáng nào.

"Hô!"

Thân thể ấm áp.

Lục Bình nhìn về phía trong màn hình, Xuân Hạ mặc một bộ sườn xám màu trắng, toát ra khí chất ôn nhu dưới ánh đèn giống hệt như Lâm Đại Ngọc… Kèm theo áp lực khổng lồ xuất hiện, thường sẽ có lo âu, sợ hãi… và phá hỏng phát tiết… và những hành vi bừa bãi khác! Vào lúc Lục Bình có thể khắc chế thì sẽ cố gắng áp chế, để cho mình nằm trong trạng thái có thể khống chế. Trừ phi, áp lực đạt đến điểm giới hạn.

Trước cửa chống trộm, làn da Lục Bình gần như bị nhiễm một tầng đỏ ửng.

[ Ding dong ——]

Lục Bình liếm môi một cái. Thân thể của anh đang run rẩy, đưa tay nhấn chuông cửa.

Bên trong nhà, Xuân Hạ đang phát sóng trực tiếp trong phòng làm việc màu hồng. Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra chút bối rối. Trong màn hình, các cư dân mạng lại lập tức ào ào bình luận.

"Tôi… Tôi đi xem một chút." Cô khẽ cắn hàm răng, thấp giọng nói ra.

Xuân Hạ đứng lên.

Đôi chân như ngọc giẫm ở trên sàn nhà, trong nhà có bật lò sưởi.

"Tiểu quýt! Tiểu quýt!" Xuân Hạ ngồi xổm người xuống, gọi con mèo cam mập mạp bên cạnh một tiếng.

Chờ con mèo màu cam lười biếng đến gần, cô lập tức gắt gao ôm nó vào trong ngực: "Em đi cùng với chị đi."

Xuân Hạ nín thở, đi đến phòng khách. Cô kiễng chân lên, nín thở, cẩn thận từng li từng tí hướng tới phía trước cửa.

Cô khẽ đẩy tấm thẻ trước mắt mèo ra.

Xuân Hạ nhìn vào mắt mèo, rất nhanh, dáng vẻ của thanh niên phía sau cánh cửa lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cô.

!

Xuân Hạ trợn to hai mắt, hai tay thoáng cái buông ra, con mèo màu cam mập mạp rơi xuống từ trong ngực… Gương mặt của cô có chút tái nhợt. Đây là thần bảo hộ mà cô đã từng mơ thấy vô số lần!

"Vương An Kỳ."

"Không phải sợ, tôi đến để cứu vớt cô."

Xuân Hạ đột nhiên kéo cửa ra. Ánh đèn bên trong căn nhà lập tức ào ra, rơi vào trên người Lục Bình. Cô cũng không khắc chế nổi nữa lao vào trong ngực Lục Bình, dựa sát gương mặt vào lồng ngực của đối phương.

Phòng phát sóng trực tiếp có tới hơn 1 triệu người xem.

Cơn mưa bình luận chằng chịt:

"Sao nữ thần Xuân Hạ còn chưa quay về?"

"+1 "

"+2 "

"Không phải là đã gặp nguy hiểm rồi đó chứ? Ài, cô gái như Xuân Hạ đúng là khiến cho người ta đau lòng mà, cần một người có thể bảo vệ cô ấy. Tôi… Quên đi, tôi không xứng!"

"Chân của chị gái Xuân Hạ thật đẹp. Tôi muốn… chảy nước miếng!"

"Cũng may nữ thần Xuân Hạ không có bạn trai."