Chương 359 - Tuyệt Đối Đừng Nhấc Lên! Cầu Xin Đó!
Anh cuối cùng lại đến."
"Tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa…"
Bên trong nhà, Xuân Hạ giống như là một con mèo mềm mại. Làn da mềm mại của cô đỏ ửng giống như là mã não, ánh mắt sáng ngời long lanh, nhìn chằm chằm Lục Bình không chớp mắt. Cô nắm chặt lấy vạt áo của đối phương, nói với vẻ tủi thân.
"Đừng sợ!"
"Cho dù toàn thế giới không tin cô thì tôi cũng sẽ đừng ở bên cạnh cô."
Trong khoảng thời gian tuyệt vọng kia, cô giống như là một con mèo bị toàn thế giới vứt bỏ. Cô co thành một đoàn trong bóng đêm, bốn phương tám hướng là cuồng phong mưa rào, là sự mắng chửi vô cùng vô tận và nước bẩn. Lúc đó, người đàn ông nho nhã này chính là một tí sáng, giọng nói ôn tồn vang lên ở bên tai cô.
"Ngoan. Tôi sẽ không đi."
Lục Bình vỗ vỗ mu bàn tay Xuân Hạ. Anh bước vào nhà, nhìn xung quanh phòng khách một lượt, tuy rằng đã bật đèn, nhưng rèm cửa sổ bốn phía vẫn kéo kín.
Lục Bình đặt túi công văn trước bàn trà, thả lỏng ngồi ở trên ghế sofa.
Đối với anh mà nói, ít nhất thì căn nhà này có thể xem là khu vực an toàn ở thời điểm hiện tại, không quá hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Meo meo —— "
Con mèo cam mập mạp rơi xuống từ trên người chủ nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo hoài nghi nhìn thoáng qua chủ nhân. Nó thật giống như là đánh hơi được một bầu không khí khác. Nó dựng đuôi lên, đi đến trước mặt người đàn ông xa lạ, dùng cái đầu mập mạp cọ cọ ống quần âu phục.
"Là mày sao." Lục Bình đưa tay ra, gãi gãi hàm dưới con mèo.
"Uống nước!"
Xuân Hạ nhìn một màn này, giống như là nhớ ra cái gì đó, bận rộn chạy về phía máy lọc nước rót một ly nước ấm, sau đó chạy đến trước mặt bọn họ Lục Bình.
"Nói với bọn họ một tiếng đi, đã báo cảnh sát rồi…" Lục Bình chú ý tới cơn mưa bình luận trên màn hình, cười nói.
Không lâu sau, Xuân Hạ bắt đầu cất từng bước đi chậm rãi, giống như là rất sợ cô vừa vào trong phòng thì anh sẽ rời đi. Vừa đứng ở trước phòng làm việc, còn chưa đẩy cửa ra vậy mà đã chạy bịch bịch trở về. Cô mím môi, cũng không nói chuyện, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn chằm chằm Lục Bình.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không đi." Lục Bình, ôn hòa nói.
Anh vừa dứt lời, Xuân Hạ lúc này mới chạy vào phòng làm việc.
Lục Bình thở ra một hơi, để cho mình thoải mái hơn và nằm ở trên ghế sofa. Anh hứng thú cầm điện thoại di động lên, nhìn về phía buổi phát sóng trực tiếp của Xuân Hạ trên màn hình.
"Cảm… cảm ơn mọi người đã quan tâm."
"Tôi phải tắt trực tiếp rồi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Phía trước ống kính, Xuân Hạ chỉ kịp nhìn lướt qua cơn mưa bình luận chằng chịt, thấp thoáng trông thấy mấy câu. Cô không có thời gian giải thích, tốc độ nói rất nhanh, vẫy tay một cái:
"Tạm biệt!"
Nói xong, cô lập tức tắt phát sóng trực tiếp với tốc độ ánh sáng ngay trước hơn triệu khán giả bên trong phòng phát sóng trực tiếp. Xuân Hạ lè lưỡi, mở to hai mắt, đặt tay lên trước ngực, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
"Mình…"
"Mình phải làm thế nào đây?! Mình không muốn lại bị vứt bỏ!"
Da thịt của cô càng ngày càng đỏ ửng.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Bình chỉ vừa nhìn lại theo tiếng đã trông thấy một bóng người lao về phía mình, lại lần nữa va vào trong lồng ngực của mình…
⚝ ✽ ⚝
"???"
"Đây lã tắt trực tiếp sao? Xuân Hạ tiểu tỷ tỷ làm sao vậy?"
"Các anh em, các người có chú ý đến hay không, ban nãy nữ thần Xuân Hạ hình như có gì đó không đúng!"
"Rốt cuộc là ai tiến vào? Đáng chết! Không phải là dã nam nhân nào đó chứ?"
"Rút đao đi!"
"Không muốn! Xuân Hạ là của mọi người chúng ta!"
"A a a! Không dám nghĩ, hiện tại nữ thần Xuân Hạ đang làm gì… Tuyệt vọng, người anh em kia có thể nhẹ một chút hay không? Chỗ hoàn mỹ nhất của nữ thần Xuân Hạ chính là cặp chân."
"Van xin đấy! Không thể nhấc lên! Tuyệt đối không thể nhấc lên!"
Sau khi phòng phát sóng trực tiếp bị tắt đi, nhiệt độ không chỉ không tản đi, thậm chí còn cao hơn rất nhiều, cơn mưa bình luận chằng chịt không ngừng đổi mới.
Xe con màu đen dừng lại ở đầu con hẻm chật hẹp, đi về trước nữa, xe sẽ không thể lái vào. Đinh Thanh đẩy cửa ra, ánh mắt quét qua bốn phía. Ánh đèn mờ mịt, dưới ánh trăng lưỡi liềm là những bức tường gạch và gỗ xanh theo phong cách Trung Hải cũ, và những cánh cửa đá hình vòm.
"Anh chờ ở đây." Đinh Thanh đối nói với cấp dưới của mình.
Anh đẩy cửa xe ra, đi dọc theo con hẻm nhỏ. Nghe nói đây là nơi mà vị Tông lão kia lớn lên khi còn nhỏ…. Thuận theo môn phái, chín sáu, chín bảy, chín tám… một trăm.
"Thanh gia."
"Thái trưởng lão bảo ngài vào trong."
Cửa gỗ bị gõ vang, không lâu sau, cửa gỗ bị đẩy ra dưới tiếng két. Một ông lão tóc bạc với đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh một chút, giọng nói khàn khàn liền vang lên.
Bước vào cánh cửa bằng đá, đi xuyên qua các tòa nhà, Đinh Thanh được đưa vào sân nhà.
Trưởng lão đầu trọc mặc áo khoác ngoài màu đen, đang nằm ở trên ghế mây nhắm mắt suy nghĩ, phía trên chiếc bàn tròn bên cạnh chính là chiếc đài cũ kỹ, đang phát ra những câu từ lời hát.