Chương 360 - Một Nhân Viên Công Ty Bình Thường
Thái trưởng lão!" Hai tay Đinh Thanh ôm quyền, trầm giọng gọi một tiếng.
"Gan của cậu đúng là rất lớn. Nhiều năm như vậy, không phải là không có người nghi ngờ kế sách hoàn toàn nghiêng về phía Kiều gia của Ông Đức Lâm, nhưng kết quả cuối cùng cũng không quá tốt."
Trưởng lão đầu trọc chính là người ngồi ở bên phía tay phải Tông trưởng đêm qua, là người chấp pháp của Tào Môn, là quyền sư truyền võ.
Ông vẫn nằm ở đó. Lòng bàn tay được bao phủ bởi những vết chai dày, thậm chí là các khớp xương đều đã bị tinh bột bao phủ, nhưng bàn tay vẫn không ngừng đánh nhịp theo tiết tấu. Ông nhắm mắt đáp.
"Đa tạ Thái trưởng lão." Đinh Thanh tiếp tục nói.
Cả ngày hôm nay vẫn có thể tính là gió êm sóng lặng, nguyên nhân chủ yếu chính là vì có vị Thái trưởng lão này đang đọ sức.
"Từ bỏ vị trí người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải, tiến vào bộ chấp pháp của tôi thì tôi còn có thể bảo đảm cho cậu một mạng." Thái trưởng lão ngồi dậy, đôi mắt rơi vào trên người Đinh Thanh, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói ra.
Ông Tông Trưởng có thể ngồi ở vị trí đó lâu như vậy, không chỉ có dựa vào thủ đoạn cá nhân, mà còn có sự ủng hộ của Kiều gia. Sau lưng không có thế lực cùng tầng thứ chống đỡ thì sẽ không thể nào đấu lại ông ta.
"Tôi lần này qua đây có mang theo hứa hẹn của Lục tiên sinh."
Đinh Thanh nghe ra được ý tốt trong lời nói của đối phương, cũng không có vòng vo nữa, mà là đi thẳng vào vấn đề.
Anh vừa dứt tiếng, khí thế cả người Thái Tông lão đột nhiên thay đổi, giống như là sư tử bị thức tỉnh. Ánh mắt trở nên có tinh thần, con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm về phía Đinh Thanh.
"Thái trưởng lão chắc là cũng có thể nhìn ra."
"Biến cố đang nổi lên."
"Mà thế lực phía sau Lục tiên sinh là người thực sự có thể đánh cờ."
Lúc Đinh Thanh nhắc đến Lục tiên sinh thì trong vẻ mặt liền hiện lên sự cung kính. Anh nghiêm túc nói.
"Cậu muốn lên chức?" Thái trưởng lão chợt nói.
"Đúng vậy!" Đinh Thanh không do dự, đáp vô cùng ngắn gọn.
"Vậy chẳng qua cũng chỉ là Kiều gia thứ hai mà thôi. Cậu làm sao bảo đảm được rằng Lục tiên sinh không phải là kiểu dẫn sói vào nhà kia."
"Thái trưởng lão, ngài đã không có lựa chọn." Đinh Thanh trầm giọng nói.
Anh hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ít nhất thì thế lực của Lục tiên sinh và Kiều gia sẽ hình thành sự đối đầu ngắn ngủi. Tương lai sẽ thế nào, ai mà biết được?"
Gương mặt Thái trưởng lão không có chút cảm xúc nào. Ông ta nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, bầu không khí giữa hai người dần trở nên khẩn trương…Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rất lâu qua đó, Thái trưởng lão chợt cười ra tiếng.
"Tôi muốn đích thân gặp Lục tiên sinh." Ông trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Trong tòa nhà cao cấp.
Lục Bình phát tiết toàn bộ áp lực ra ngoài. Trước giường nhỏ, điện thoại di động đột nhiên rung lên… Anh dựa lưng vào giường, nhận nghe điện thoại.
"Tôi biết rồi."
"Chờ một chút, tôi sẽ nhắn tin lại cho anh."
Lục Bình ôn hòa nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh đột nhiên ngồi dậy, cố gắng nhẫn nhịn nỗi kích động muốn nhanh chóng mặc quần áo, trấn định nhìn về phía Xuân Hạ ở bên cạnh:
"Không có gì."
"Tôi cần trả lời một cuộc gọi khác."
Nói xong, Lục Bình giẫm lên sàn nhà, đi ra phòng khách nhặt áo sơ mi, âu phục rơi vãi khắp nơi.
"Đi!"
Lục Bình mặc áo khoác vào, lúc đang cài cúc áo sơ mi thì thấy con mèo cam mập mạp dựng thẳng đuôi đang đứng ở cách đó không xa. Sau đó, con mèo bước tới từng nước, dùng đầu không ngừng cọ xát ống quần Lục Bình. Ban nãy, nó bị nhốt ở ngoài cửa, dùng móng vuốt cào cào cửa phòng ngủ kêu meo meo, nhưng chủ nhân lại đáp lại với giọng điệu kỳ quái, làm thế nào cũng không cho nó vào trong.
Trong cuộc đời của mèo con, từ trước tới giờ nó chưa từng bị như vậy lần nào.
Lục Bình dừng động tác lại, dùng chân gạt con mèo màu cam mập mạp sang bên cạnh. Lúc này, cửa phòng ngủ lại lần nữa bị mở ra, anh nhìn lại theo giọng nói:
"Sao cô lại ra làm gì?"
"Tôi, tôi sợ anh đi."
Xuân Hạ bọc mình trong một chiếc khăn tắm màu trắng rộng thùng thình, nói với vẻ tủi thân. Bước đi của cô có chút tập tễnh, đi đến trước mặt Lục Bình, hơi kiễng mũi chân, cài cúc áo cho người đàn ông trước mặt.
"Tôi còn không biết tên của anh là gì? Làm việc ở chỗ nào? Có bạn bè hay đồng nghiệp gì không?"
Xuân Hạ thấp giọng nói.
"Tôi là Lục Bình, một nhân viên công ty bình thường." Lục Bình ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh…"
Xuân Hạ cài xong nút áo trên cùng cho Lục Bình, sau đó dựa mặt sát vào lồng ngực của anh. Cô giống như là một dòng nước cuồng nhiệt, muốn hòa tan vào trong xương Lục Bình. Cô nhẹ giọng gọi một tiếng.
Lại trùng hợp gọi ra xưng hô thường ngày.
Lục Bình cúi đầu, nhìn xuống cô gái trước mặt. Anh có thể cảm nhận được những cảm xúc khó tả từ trên người của đối phương qua những lời ấy. Anh đưa tay xoa đầu cô gái một cái, Xuân Hạ thoải mái híp mắt lại giống hệt như con mèo cam mập mạp dưới chân… Điều không nghĩ tới chính là, trong lúc di chuyển, khăn tắm màu trắng rộng thùng thình chậm rãi tuột xuống, da thịt như tuyết lộ ra một tầng đỏ ửng như mã não…