← Quay lại trang sách

Chương 362 - Giả Bộ Quá Đà Rồi?

Thanh niên lái xe cũng là tâm phúc của Đinh Thanh, đối phương không nói một lời, chỉ là nhìn chằm chằm về con đường phía trước không chớp mắt.

"Còn chưa tới mức phải nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ." Đinh Thanh trầm giọng nói.

"Huống hồ…"

"Dựa vào mạng lưới tình báo của Lục tiên sinh, sợ rằng lúc đám Trưởng lão tại tổng bộ muốn gặp tôi thì đối phương cũng đã nhận được tin tức."

Đầu ngón tay đang gõ khung cửa sổ chợt dừng lại.

Đinh Thanh hất mái tóc hơi xoăn rơi xuống trước trán sang một bên, suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói.

Anh là tin tưởng Viên Lợi Quân, nếu không đã không để đối phương lái xe cho Lụ tiên sinh rồi.

"Người cầm quyền chỉ cần người có thể giải quyết vấn đề, mà không phải là kẻ kí sinh cần hắn ra tay giải quyết vấn đề."

"Chúng ta lộ ra giá trị càng cao thì mới có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn."

Đinh Thanh nói ra. Chuyến đi đến từ đường này là bị tông lão hội mời đi, là họa không phải phúc, sinh tử khó liệu… Nhưng còn chưa phải lúc bị buộc đến tuyệt cảnh.

"Phốc…"

"Ha ha ha!"

Đinh Thanh chú ý tới sự lo lắng trong ánh mắt của Viên Lợi Quân, trên gương mặt bất cần đời bỗng lộ ra nụ cười khoa trương, cười rất kịch liệt, rất điên cuồng, thậm chí là cười ra nước mắt.

"Lợi Quân."

"Không cần lo lắng, Lục tiên sinh còn cần tôi, nếu thật sự là chiến trận kia thì Lục tiên sinh sẽ ra tay!"

Thật lâu sau, khóe miệng Đinh Thanh giương cao, nâng cao giọng.

Lục tiên sinh chính là niềm tin và sự đảm bảo lớn nhất của Đinh Thanh.

⚝ ✽ ⚝

Dưới cùng một ánh trăng.

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

"Nếu tăng nhiệt độ lên thì vẫn có thể bốc cháy."

Lục Bình ngồi ở phía trước một đống linh kiện.

Anh nhìn chằm chằm vào trang tình báo bị đốt cháy, ngọn lửa đang không ngừng khuếch tán. Trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa rực rỡ: "Nhưng mà, tốc độ bùng cháy như này không phải là quá chậm rồi hay sao?"

"Nếu như bị người khác phát hiện, sợ là món ăn cũng đã lạnh rồi."

Lục Bình gãi đầu một cái.

Lúc còn đi học vật lý đã là môn học khiến cho anh phải đau đầu, hiện tại đã tốt nghiệp được mấy, tri thức vật lý còn sót lại sợ rằng còn không bằng một học sinh cấp hai.

"Tốn sức!"

"Thật là tốn sức!"

"Còn không bằng đi đối mặt với các đại lão…"

Huyệt thái dương của Lục Bình căng đau, không ngừng mắng mỏ.

Bên ngoài cửa sổ chính là đường chân trời của thành phố Trung Hải phồn hoa nhất. Ánh trăng tựa như lưỡi hái vừa vặn treo nghiêng ở trên đỉnh tháp truyền hình.

Keng keng keng…

Chuông điện thoại di động đặt ở trước khay trà vang lên. Người đàn ông nhã nhặn nhận nghe điện thoại, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì cười nhìn về phía người đàn ông trung niên có vẻ mặt phúc hậu đang ngồi ở trước mặt, ôn hòa nói:

"Tôi nhận được tin tức, nói là Hội tông lão mời Đinh Thanh đi qua."

Anh ta vừa mới nói xong lời này, người đàn ông trung niên kia liền giơ tay lên, để cho nữ minh tinh tuyến hai đang xoa bóp ở phía sau lưng dừng động tác lại, ý cười bên trong ánh mắt cũng nồng đậm hơn rất nhiều:

"Nói chi tiết một chút đi."

"Vị Thanh nhị gia diễn 5 năm kia, không phải là một người tốt tính. Tông Trưởng bảo Trương Dũng đến mời anh ta, anh ta liền nổ súng bắn thủng xương bả vai của Trương Dũng."

Người đàn ông nhã nhặn lịch sự tựa như cười mà không phải cười nói.

"Từ sau khi Đinh Thanh lên nắm quyền đã mang đến lợi ích khổng lồ cho tổng bộ. Nhưng mà, trong giới đều đang có tin đồn rằng Thanh gia của Tào Môn đã đi theo đại lão mới, ai còn biết rõ Thanh gia là Tào Môn? Chỉ là một tên ăn cây táo rào cây sung!"

"Tông Trưởng có thể nhẫn nại đến lúc này đã quá cho Đinh Thanh mặt mũi rồi." Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

"Ha ha ha ha!"

Người đàn ông lịch sự cười ra tiếng, sau khi dừng lại thì đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, cười nhẹ nhàng rồi đối diện với ánh mắt của người sau:

"Lão Hàn, anh là người am hiểu mấy trò như thêm dầu vào lửa nhất. Tôi đoán tin tức sôi sùng sục này sợ là không thể thiếu công lao của anh."

Tổng bộ Tào Môn chia làm bốn nhánh, theo thứ tự là giải trí, tài chính, bất động sản, và vận tải biển. Hai người bên trong văn phòng này, người đàn ông lịch sự chính là người chấp chưởng tài chính của Tào Môn- Tôn Thủ Thành, người đàn ông còn lại chính là người chấp chưởng giới giải trí của Tào Môn- Hàn Đông Hải.

"Đừng ngồi nữa."

"Đi đi đi, chúng ta đến từ đường xem náo nhiệt đi."

Hàn Đông hải đứng lên, nở nụ cười rồi nói.

Bốn người phát ngôn cạnh tranh với nhau, lục đục với nhau, mỗi người đều đang ngó chừng cái vị trí Tông Trưởng kia. Có thể kéo một người xuống nước thì không có ai sẽ mềm lòng cả.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác.

Người phát ngôn ngành bất động sản- Ba Nham ngồi ở bên trong chiếc Rolls Royce xa hoa. Anh ta đeo một chiếc nhẫn đá quý màu xanh đậm, sau khi nhận nghe điện thoại thì cũng bảo tài xế thay đổi hành trình, hướng về phía từ đường.

Đến gần sông lớn, bên trong một khu vực được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng, từ đường uy nghiêm xưa cũ từ an tĩnh tọa lạc, ánh đèn dịu dàng chiếu sáng bốn phía.

Đoàn xe màu đen khiêm tốn lái vào.

Rất nhanh, chủ xe dừng lại ở trước cửa. Đinh Thanh đút một tay ở bên trong túi, ngẩng đầu đánh giá từ đường này. Đây là tòa kiến trúc quan trọng nhất của Tào Môn, đã từng trải qua vô số mưa gió gian khổ từ thế kỷ trước, thời điểm nguy hiểm nhất, từ phía từ đường còn bị bao vây, toàn bộ Tào Môn bấp bênh trong mưa gió, chỉ cần đợt sóng lớn hơn chút nữa thì rất có thể sẽ bị lật tung…

"Đinh tiên sinh."

"Mời."

Trương Dũng rảo bước, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói.

"Các người chờ ở đây."

Đinh Thanh nói với Viên Lợi Quân. Nói xong, anh đi theo bên cạnh người đàn ông Trương Dũng, đứng ở trước cửa gỗ màu đen. Trương Dũng nắm vòng cửa, âm thanh gõ cửa vang dội ở bên tai. Chỉ nghe thấy một giọng nói khàn khàn như tiếng quạ kêu vang lên: "Vào đi…"

Cửa được đẩy ra dưới tiếng cót két.

Sân trong không lớn, lát gạch đá xanh.

Từ đường nằm ở chính giữa trục trung tâm, được thắp nến, nhìn có vẻ như đèn đuốc sáng ngời.

Đinh Thanh đi xuyên qua sân, ánh nến ánh vào gương mặt anh. Anh nhìn chăm chú vào cảnh tượng bên trong từ đường. Tông Trưởng đang ngồi ở trên cao, trên người mặc trường bào màu đen. Đám trưởng lão thì ngồi ngay ngắn ở hai bên. Bọn họ đều nghiêm mặt, đồng thời dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú về phía anh… Trên các cây cột ở hai bên từ đường còn được khắc những lời khiển trách và cảnh cáo:

"Sư đồ giống như tình cha con, đạo nghĩa đồ đệ kế thừa sư phụ."

"Vứt bỏ quá khứ, gia nhập môn hạ khác, đoạn tuyệt tông mạch, tội không nhẹ."

Phía trước từ đường, Tông trưởng đang dựa lưng vào vách tường bài vị chiếm một vách tường. Dưới ánh nến và hương nhang, Tông Trưởng Ông Đức Lâm đã thể hiện rõ uy thế gia trưởng to lớn của mình.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!" Đinh Thanh hít một hơi thật sâu.

Anh biết rõ, bốn phía của gian từ đường này có không ít quyền sư tương tự như lão Lý. Muốn lấy tính mạn của anh có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Vượt qua cánh cửa.

Tuy nhiên, mới chỉ bước vào bên trong, ông lão phúc hậu tóc hoa râm ngồi ở bên tay trái Tông Trưởng đã mở mắt ra, tiếng quở trách giống như sấm sét thẩm phán lập tức nổ vang:

"Đinh Thanh!"

"Ra mắt tiền bối tổ tông, còn không quỳ xuống?!"

Gương mặt Đinh Thanh không cảm xúc, mí mắt khẽ run.

Anh có biết vị trưởng lão này, cùng xuất thân từ nhánh vận tải biển, có quan hệ không tệ với Viên Thái Bình. Sau khi loại bỏ Viên Thái Bình và con rể của đối phương liền đắc tội với đối phương.

Nhưng bây giờ, đối phương dùng tiền bối tổ tông để đè ép anh, anh không có cách nào phản kháng. Bên trong quy tắc của Tào Môn, quan trọng nhất chính là không cho phép khi sư diệt tổ… Nói anh ta loại trừ Viên Thái Bình là để sống sót thì miễn cưỡng còn nghe được.

Đinh Thanh nâng ánh mắt lên, trong tầm mắt, tất cả trưởng lão đều ngồi ngay thẳng nhìn chằm chằm vào mình.

Ra oai phủ đầu.

Đây là muốn chèn ép khí thế của anh trước.

Anh rũ hai tay xuống, đầu ngón tay hơi cong lên… giống như là muốn nắm chặt nắm đấm, chỉ nhẹ run rẩy sau đó liền buông ra.

Đinh Thanh lùi ra sau một bước, hai đầu gối hơi cong lại, giống như không thể quỳ được, nhưng ngay sau đó, phịch —— hai đầu gối mạnh mẽ quỳ ở trên nền gạch xanh.

Nền gạch xanh không ngừng truyền đến một loạt cảm giác lạnh lẽo.

Đúng lúc này, vẫn là vị trưởng lão Lữ Khánh Lộc kia, ông ta đang muốn nói chuyện thì cửa gỗ từ đường lại lần nữa bị gõ vang. Cấp dưới mặc đồ đen nhanh chóng tiến vào, nói chút gì đó, sau đó Tông Trưởng cao giọng nói đi vào.

Người phát ngôn của ba chi nhánh còn lại lần lượt rảo bước đi vào.

Bọn họ vừa trông thấy Đinh Thanh đang quỳ ở chính giữa thì đều nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý cười ẩn giấu ở trong mắt đối phương.

Trong lòng bọn họ, mối uy hiếp đến từ Đinh Thanh coi như là đã bị loại bỏ. Nhưng nếu như có thể đánh chết Đinh Thanh ở trong từ đường tối nay thì sẽ là chuyện không thể tốt hơn. Con người này có thể diễn với Viên Thái Bình 5 năm, ngay cả lão hồ ly kia đều có thể lừa gạt được. Thật sự là khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Các người đã tới."

"Đúng lúc, ngồi ở bên cạnh và quan sát đi."

Ông Tông trưởng nâng chén trà lên, thổi thổi một chút rồi nhấp một miếng nhỏ, không nói gì.

Lúc này, bên tay trái của ông ta, Lữ Khánh Lộc trưởng lão nhìn ba người một cái, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.

"Đinh Thanh, cậu có biết chúng tôi xử lý mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung như thế nào không?"

Ông Tông Trường buông ly trà xuống, nhìn về phía Đinh Thanh, ôn hòa nói.

"Đương nhiên là biết rõ."

"Nói một chút đi."

"Thổi đèn, móc mắt; chặt cành, chặt hai tay hai chân; còn có…chém đầu, róc thịt, ba đao sáu lỗ."

Đinh Thanh quỳ dưới đất, bình tĩnh nói ra.

"Cậu biết liền tốt." Ông Tông Trưởng gật đầu, trầm giọng nói.

"Nếu đã như vậy rồi, cậu có nhận tội không?"

Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Thanh, giọng nói uy nghiêm nổ vang ở giữa từ đường.

Hai bên trái phải, trước ghế bành, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh đang quỳ…

Trong từ đường, bầu không khí sâm nghiêm đạt đến đỉnh điểm! Nếu như là người bình thường, chỉ sợ vừa bị trấn áp một cái thì đã nói không nên lời rồi, cho dù không có vấn đề gì thì cũng phải nhận phạt!

Đinh Thanh ngẩng đầu, đối diện với cái nhìn chăm chú của Tông Trưởng. Anh không có đáp lời, chỉ để hai tay xuống đất, khép mắt lại, cung kính dập đầu. Anh dập đầu cung kính bái lạy các bài vị bên trong từ đường một cách cẩn thận tỉ mỉ!

Sau khi dập đầu ba cái, Đinh Thanh mở mắt ra, anh đứng lên dưới ánh mắt của mọi người, đưa tay phủi phủi đầu gối và hai chân.

Anh quỳ tổ tông, thực hiện xong quy tắc. Hiện tại, anh phải đứng lên, quỳ dưới đất nói chuyện, nào còn có phần cho anh nói chuyện?

"Ài!"

"Rốt cuộc là dạng tồn tại nào lại núp ở phòng bếp và trộm khói dầu nhà bếp chứ?"

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Lục Bình đẩy cửa phòng ra, anh đứng ở trước cửa một lúc lâu, chú ý tới trong phòng ngủ của bạn cùng phòng chị Mẫn Đan chỉ truyền ra ánh sáng yếu ớt, chắc là chỉ mở đèn ngủ. Anh tiếp tục ngưng thần lắng nghe… nghe thấy tiếng vang vụn vặt, đoán chừng là đang nằm ở trên giường lướt video ngắn. Anh không có bật đèn, nhẹ nhàng bước về phía phòng bếp.

Trong ánh đèn như hoàng hôn, Lục Bình cuốn tay áo lên, nhón chân không ngừng cạo khói dầu vào trong bát sứ.

Bẩn thỉu!

Bóng nhờn!

Và mùi khó ngửi khiến cho Lục Bình nhíu mày.

"Ọe…"

"Ọe…"

Lục Bình che cuống họng, nôn ọe chừng mấy tiếng, sau đó nhổ vào trong bồn một bãi nước miếng. Anh đưa tay tháo miệng máy hút mùi ra, đưa muỗng vào trong đường ống, múc ra một bát sứ đầy khói dầu. Lúc này, hai tay Lục Bình đều dính đầy vết dầu mỡ… Vẻ mặt đầy sự ghét bỏ, bóp mấy lần xà phòng rửa bát, rửa đi rửa lại mấy lần.

"Nếu để cho mấy người Đinh Thanh, hoặc là Lý Ngọc Trân biết mình đang làm gì… sợ rằng sẽ rất thú vị."

Mở vòi nước lên, Lục Bình nhìn hai tay của mình, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nồng đậm nụ cười, thì thầm tự nói.

Đúng lúc này, sau lưng, cửa phòng ngủ chính đối diện với phòng khách an tĩnh bị đẩy ra. Ánh đèn bên trong nhà sáng lên, ánh sáng dịu dàng rải vào phòng khách, thậm chí là phòng bếp, phác hoạ ra thân ảnh của Lục Bình.

Lục Bình nghe thấy động tĩnh, động tác dừng lại, thân thể căng thẳng. Tiếng bước chân không ngừng vang lên ở bên tai, không ngừng đến gần.

"Bình Tử?"

"Nửa đêm, cậu làm cái gì vậy?"

Giọng nói lười biếng vang lên ở phía sau lưng.

Lục Bình nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy, chị Mẫn Đan mặc một chiếc váy dài màu đen, đi dép xỏ ngón… dựa ở trước bàn ăn, ngáp một cái, còn dùng chân phải gãi gãi cẳng chân trắng nõn.

"Gần đây áp lực trong lòng tương đối lớn, có chút không ngủ được." Lục Bình phản ứng lại rất nhanh.

Anh xấu hổ cười một tiếng, gãi đầu sau đó nhanh chóng đáp lời: "Liền muốn xuống phòng bếp dọn dẹp khói dầu."

Nghe vậy, Hạ Mẫn Đan liếc mắt với vẻ phong tình: "Sở thích giải tỏa áp lực của cậu đúng thật là."

Nói xong, cô liền đi về phía tủ lạnh:

"Có muốn uống một chút hay không?"

"Không!"

"Sau thế, sợ tẩu hỏa?"

Đôi môi đỏ của Hạ Mẫn Đan khẽ giương lên, gương mặt hồng nhuận giống như trái cây chín, cười nói trêu. Cô lấy ra một lon bia lạnh, phát ra tiếng cười giống như là như nữ rồi đi trở về phòng ngủ.

"Hô!" Lục Bình thở phào nhẹ nhõm.

Anh trở lại trong phòng, lại lấy một nước sạch tại phòng vệ sinh.

"Dùng khói dầu chất dẫn cháy, nhanh chóng gia tăng nhiệt độ."

Lục Bình đứng ở giữa giường nhỏ và bàn đọc sách, thì thầm tự nói. Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào trang giấy được bôi khói, lần nữa tiến hành thí nghiệm đoản mạch… Lúc này, kèm theo tiếng [ két ——], điện hồ xẹt qua, chất liệu đặc thù chế tạo tình báo bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa dọc theo khói dầu nhanh chóng lan ra, thế lửa không ngừng tăng vọt. Trong tròng mắt trắng đen rõ ràng, trang tình báo kia nhanh chóng bị cháy thành tro bụi.

Lục Bình vội vàng ném tình báo vào trong chậu nước, khói dầu gặp nước, có thể nhìn thấy, ngọn lửa kia đang bùng cháy ở trong chậu nước, cho đến khi điểm cuối cùng của trang giấy bị đốt sạch sẽ.

"Cuối cùng cũng xong, nhưng vẫn phải không ngừng cải tiến, không thì lỡ như đốt cháy cả nhà thì xong mất."

"Kết quả xấu nhất."

"Đi lại giữa đám quyền quý Trung Hải, làm một thương nhân tình báo thần bí nhảy múa ở trên mũi đao, không phải chết dưới tay các đại lão thì chính là bị khói dầu tạo thành hỏa hoạn và thiêu chết."

⚝ ✽ ⚝

Một góc nhìn khác.

Dưới màn đêm.

Trong từ đường uy nghiêm cổ điển.

Nhìn Đinh Thanh thực hiện một loạt động tác này, sau đó tự mình đứng lên, đám trưởng lão ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành có phản ứng khác nhau. Có người tức giận, có người nghiền ngẫm… đương nhiên, còn có người tỏ ra thưởng thức.

Không hề làm gì, chỉ quỳ ở trước mặt các vị trưởng lão, liền có nghĩa là ngươi đón nhận vận mệnh bị người khác nắm ở trong tay, cuối cùng sợ rằng sẽ không thể có được một kết quả tốt.

Mà tương tự, lỗ mãng liều mạng đứng lên thì sẽ trực tiếp bị gán cho cái mũ khi sư diệt tổ. Không nên xem thường một câu nói này, có thể miễn cưỡng đè chết người.

Đinh Thanh lễ trước binh sau, chính là đang giành lại quyền chủ động cho mình!

Các trưởng lão ngồi ở hàng sau cùng. Người phát ngôn ngành tài chính Tôn Thủ Thành, người phát ngôn ngành giải trí Hàn Đông Hải đều âm thầm liếc nhau một cái, đều nhìn ra được sự kiêng kỵ ở trong mắt đối phương.

Tông Trưởng Ông Đức Lâm nâng chén trà lên, nhấp một hớp. Ông ta nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, phía sau gương mặt uy nghiêm cũng che giấu sự thưởng thức.

"Nhận tội?"

"Đinh Thanh không có tội thì nhận tội gì?" Đinh Thanh cao giọng nói.

Giọng nói vang dội như sấm sét.

Phanh!

Bên tay trái, trưởng lão Lữ Khánh Lộc giơ tay lên vỗ lên mặt bàn, tức giận há miệng mắng: "Khi sư diệt tổ chính là tội?"

"Ăn cây táo, rào cây sung, chính là tội?"

"Cậu hỏi người trong giới một chút xem có ai còn biết Thanh nhị gia quản lý tập đoàn vận tải chính là người Tào Môn chúng ta?! Cậu dùng tính mạng anh em Tào Môn chặn tai ương cho người gọi là Lục tiên sinh kia. Đây chính là ăn cây táo, rào cây sung?"

Giọng nói khàn khàn giống như là quạ đen đang thúc giục mệnh.

"Có oán báo oán, có cừu báo cừu."

"Viên Thái Bình giết vợ con của tôi, coi tôi như là cổ trùng bỏ đi như giày rách, dựa vào cái gì mà tôi không thể thay thế?"

Nhắc đến vợ con, ánh mắt Đinh Thanh đỏ hồng, lộ ra vẻ bi phẫn: "Tôi còn hận không thể ăn thịt ông ta, uống máu, lột da ông ta!"

Giọng nói càng ngày càng cao!

"Ăn cây táo, rào cây sung? Đinh Thanh mới chỉ lên nắm quyền trong mấy tháng ngắn ngủi đã đảm bảo được ba tuyến đường vận chuyển lớn cho Tào Môn, số lượng vận chuyển ngày càng tăng trưởng. Lữ Khánh Lộc ông chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, đã từng có được thành tựu như tôi chưa?"

Đinh Thanh nhìn khắp bốn phía. Ánh mắt của anh sáng rực, khí thế bay lên, khiến cho một số trưởng lão ngồi ngay ngắn ở phía trên ghế thái sư có chút không dám nhìn thẳng.

"Cái gì gọi là ăn cây táo, rào cây sung?"

"Anh em dưới tay tôi đều hy sinh vì tập đoàn vận tải Trung Hải, vì tương lai Tài Môn, sao đến trong miệng lão già ông lại trở thành pháo hôi rồi?"

Hốc mắt Đinh Thanh như nứt ra, nhìn thẳng về phía Lữ Khánh Lộc mắng.

⚝ ✽ ⚝

"Ông Tông lão!"

Không cho Lữ Khánh Lộc cơ hội đáp lại, anh trực tiếp nhìn chăm chú về phía Ông Đức Lâm Tông lão, nói: "Tôi hỏi ngài, địa vị của Tào Môn hôm nay như thế nào? Quyền lợi dựa vào người nào?"

Ông Đức Lâm thu liễm tất cả cảm xúc. Ông ta nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, không có trả lời.

"Tào Môn… Là công cụ!"

"Trực tiếp phục vụ cho những người ở tầng trên chân chính, chỉ có thể hợp tác và giao lưu với đám người cùng tầng thứ!"

Đinh Thanh không chút khách sáo, trực tiếp xé mở chân tướng đầm đìa.

"Tào Môn, làm sao có thể duy trì được sự trong sạch giữa đám người quyền quý, mà không phải là bị người cầm quyền một phương nào đó cắn nuốt, trở thành tư binh của đối phương?"

"Đó chính là giao hảo cùng càng nhiều người quyền quý hơn!"

"Mà các người…"

"Lại đang đẩy Tào Môn về phía tử vong! Các người đều nên quỳ ở bên cạnh tổ tông, nhận tội với bọn họ!"

Giọng điệu chấn động, không chết không ngừng!

Giọng nói của Đinh Thanh vang vọng đến cực hạn, đinh tai nhức óc. Anh mở to hai mắt, nhìn thẳng về phía đám trưởng lão đang ngồi ngăn ngắn ở phía trên. Anh chỉ tay vào mặt mọi người, cao giọng nói.

Ầm ầm!

Bên trong từ đường, dưới ánh nến, những tấm bài vị chiếm hắn một vách tường!

Lời nói của Đinh Thanh giống như là sấm sét!

Sắc mặt Ông Tông lão thay đổi, nào còn có sự bình tĩnh như lúc vừa mới bắt đầu.

Lữ Khánh Lộc trưởng lão thì lập tức xanh mặt, thân thể đều đang run rẩy

Trước ghế bành, tất cả đám trưởng lão đều ngồi thẳng người, gương mặt nghiêm túc đến cực điểm. Lúc mới bắt đầu, bọn họ đã chụp cho Đinh Thanh cái mũ ăn cây táo rào cây sung. Giờ thì hay rồi, đối phương hiện tại lại trực tiếp ụp ngược lại cái mũ kia lên đầu tất cả bọn họ!

Nhưng đứng từ góc độ nào đó mà nói, lời nói của Đinh Thanh cũng không có vấn đề gì. Bởi vì, không biết bắt đầu từ khi nào, Tào Môn đang càng ngày càng có khuynh hướng nghiêng về một danh gia vọng tộc nào đó ở Trung Hải, bị nhuộm vào càng ngày càng nhiều màu sắc.

⚝ ✽ ⚝

Dưới màn đêm đen nhánh.

Từ đường cổ điển uy nghiêm trở nên tĩnh lặng mà nặng nề.

Đinh Thanh đây là đang muốn chọc thủng trời.

Dưới màn đêm.

Đúng lúc này, một làn gió mát thổi vào từ sân nhỏ, lay động ánh nến ở bên trong từ đường. Ánh nến đồng thời chập chờn, ánh sáng chiếu sáng từng bài vị, khiến cho những cái bóng tạo thành cũng đung đưa theo.

"Nhìn đi!"

Đinh Thanh trợn tròn đôi mắt, bắt lấy khoảng thời điểm này, trên trán có nhiều sợi gân xanh nổi lên, cả người giống như ma quỷ. Anh cao giọng mắng và gầm thét: "Đây chính là tổ tông đã trở về! Trở về thẩm phán đám người ăn cây táo rào cây sung các người!"

Răng rắc ——

Vị trí bên phía tay phải Tông Trưởng, gương mặt của ông lão đầu trọc không có chút cảm xúc nào. Ông ta dùng bàn tay siết chặt lấy tay ghế, một viên gạch xanh dưới chân chợt vỡ vụn! Ông lão này là người tổng chấp pháp của Tào Môn, cả đời luyện truyền võ, lúc trẻ tuổi từng có uy danh hiển hách!

"Đinh Thanh."

"Cậu có biết mình đang nói gì hay không?"

Tông Trưởng Ông Đức Lâm thu liễm tâm tình, trầm giọng nói ra.

Giờ phút này, hành động của Đinh Thanh tương đương với việc chỉ vào bọn họ mà mắng, nước miếng cũng sắp phun lên mặt của bọn họ rồi. Hơn nữa, chỗ mà đối phương công kích đúng lúc chính là thành tựu khiến cho ông tự hào trong vài năm nữa. Từ lúc Ông Đức Lâm lên nắm quyền cho đến nay, đã mang theo Tào Môn không ngừng suy sụp nghiêng về phía gia tộc nổi bật nhất Trung Hải, làm con chó của người ta.

Đây là điều cấm kỵ không thể nói!

Là cái gai trong lòng rất nhiều tông lão cổ hủ bảo thủ!

"Hiện tại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Trung Hải sắp xảy ra chuyện. Tôi nghĩ chư vị trưởng lão đều thấy rõ quyền hành và địa vị của Lục tiên sinh."

Đinh Thanh không có trả lời câu hỏi của Ông Đức Lâm. Giọng điệu của anh lại khôi phục sự ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía ông lão đầu trọc, sau đó đảo mắt nhìn về phía mấy tông lão cổ hủ bảo thủ còn lại, tiếp tục nói:

"Tôi là người đi theo bên cạnh Lục tiên sinh sớm mắt."

"Có vài phần lý giải đối với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh xử lý công bằng, không phải là người cay nghiệt thiếu tình cảm, bối cảnh thần bí, là người đánh cờ phía trước bàn cờ…"

Đinh Thanh dùng Lục tiên sinh làm cờ lớn, không ngừng nói.

Tiếng nói của anh vang vọng khắp từ đường.

Tông Trưởng Ông Đức Lâm ngồi ngăn ngắn ở vị trí chủ vị, và trưởng lão Lữ Khánh Lộc ngồi ở phía bên tay trái đều có vẻ mặt u ám. Trước ghế bành hai bên, các vị trưởng lão đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, mâu thuẫn vấn đề hiện tại đã được dời đi.

"Đủ rồi!"

Tông Trưởng Ông Đức Lâm giơ tay lên, đập lên cái bàn gỗ, cao giọng nói.

Giọng nói chuyện chợt im bặt.

Đinh Thanh ngậm miệng lại, nhìn thẳng về phía Tông Trưởng Ông Đức Lâm, sao anh có thể không đoán trước được chiến trận thẩm vấn tối nay chứ? Mà lúc này tức giận mắng mỏ, hoặc có lẽ là vạch mặt, tuy có mấy phần ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế trước đó vài ngày anh đã nhận được sự đồng ý của Lục tiên và đã bắt đầu chuẩn bị.

Anh muốn lên nắm quyền, ngưỡng cửa lớn nhất chính là vị Tông Trưởng này.

"Ông Tông Trưởng."

Đinh Thanh đối diện với ánh mắt khiếp người của đối phương, trầm giọng gọi một tiếng.

"Không có chuyện gì nữa thì Đinh Thanh liền cáo lui trước." Anh ôm quyền, chắp tay rồi nói.

Nói xong, Đinh Thanh dứt khoát quay người, rảo bước về phía ngoài từ đường. Phía sau anh, Ông Đức Lâm ngồi ở chủ vị, các vị trưởng lão hai bên trái phải đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đinh Thanh với ánh mắt sáng như đuốc, cho đến khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

"Đinh gia!"

Trong bóng đêm

Bên ngoài từ đường.

Đoàn xe của Đinh Thanh và của ba người phát ngôn còn lại đều dừng ở trước cửa. Đinh Thanh mới vừa đi ra đã lập tức có vô số ánh mắt nhìn lại, trên gương mặt nóng nảy của Viên Lợi Quân lộ ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh tới đón.

"Đi thôi!"

Gương mặt Đinh Thanh không có chút cảm xúc gì, anh vẫn nhìn về phía trước, miệng nhìn qua thì không nhúc nhích gì, nhưng lại phát ra giọng nói dồn dập.

Viên Lợi Quân ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng lại. Anh không có trả lời, ánh mắt ngưng lại, bước chân tăng nhanh hơn một chút, mở cửa xe để cho Đinh Thanh lên xe. Tay anh rơi xuống ở trước khung cửa, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

Đoàn xe di chuyển.

"Gọi điện thoại cho sư phụ Lý, mời đối phương tới đón tôi…"

"Mặt khác, để cho đội ngũ an ninh chuẩn bị kỹ càng."

Ánh mắt Đinh Thanh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. Sau khi bóng dáng từ đường hoàn toàn biến mất, anh mới nhìn về phía Viên Lợi Quân đang ngồi ở ghế phó lái, trầm giọng nói ra.

"Được."

Viên Lợi Quân không có hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhanh chóng gọi từng cuộc điện thoại, nhanh chóng phát ra mệnh lệnh.

"Đinh gia, sư phụ Lý đang trên đường tới."

"Ừm."

"Không cần quá khẩn trương, chắc là còn chưa đến mức… Tôi có mượn uy phong của Lục tiên sinh, nếu không thì đã không thể ra ngoài một cách dễ dàng như vậy."

Đinh Thanh chú ý tới vẻ mặt của Viên Lợi Quân. Anh thở dài một hơi, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nói bổ sung: "Nếu không có Lục tiên sinh, sợ rằng ít nhất phải thua mất nửa cái mạng."

"Nhưng mà, Lợi Quân, phía sau tôi chỉ có hai con đường. Chết, hoặc là làm đại lão."

Trong vòng quyền quý Trung Hải, hoặc có lẽ là trong vòng quyền lợi cấp thấp của Kim Tự Tháp, lực chấn nhiếp của Lục Bình Lục tiên sinh vô cùng cao. Ai nghe thấy tên Lục tiên sinh mà lại không cho một phần mặt mũi chứ?

Sóng ngầm cuồn cuộn.

Phong vân biến ảo.

Hôm sau.

Ánh nắng sáng sớm một lần nữa xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu vào trước giường nhỏ của Lục Bình trong phòng ngủ.

Lục Bình thò tay ra từ trong chăn, nhấn tắt chuông đồng hồ báo thức đang vang dội. Anh tiếp tục núp ở trong chăn tham luyến sự ấm áp cuối cùng, chốc lát sau mới ngồi dậy.

Anh đi dép, rót cho mình một ly nước ấm, uống hết sau đó bắt đầu khởi động thân thể rồi tập luyện.

Lục Bình tiếp tục tăng cường tập luyện dựa theo kế hoạch đã định. Đường cong bắp thịt trên người anh đã bắt đầu xuất hiện rõ ràng… Kết thúc vận động, Lục Bình đứng ở trước gương, thư giãn gân cốt.

"Nỗ lực học tập."

"Tích cực tập luyện."

"Yêu quý cuộc sống."

"Còn có… Toàn lực ứng phó!"

Đếm kỹ năng lực thu được sau đó thay đổi của mình.

"Thật sự là, mới sáng sớm đã làm cái gì vậy không biết?"

Lục Bình lắc đầu cảm khái. Anh cảm thấy nếu như sáng sớm liền có thể làm được những phẩm chất này thì sợ rằng không cần tình báo, anh cũng có thể sống rất tốt.

Anh lấy túi tennis ra từ trong tủ treo quần áo, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, hai tay chạm vào khẩu Colt M2000, con mắt cũng không nhìn sang… Khẩu súng lục biến thành các linh kiện rải rác chỉ trong vài giây. Sau đó, Lục Bình lại bắt đầu lắp ráp lại lần nữa, lúc hoàn thành còn tiện tay lên nòng. Cuối cùng, anh bỏ khẩu súng lục vào trong tầng ngăn cách của túi công văn.

Kéo túi tennis ra, đặt khẩu súng bắn tỉa nặng nề kia lên bàn, ấn đồng hồ tính giờ, nhanh chóng trầm ổn tháo súng bắn tỉa…

Cho dù Lục Bình không sử dụng được những kỹ năng này, nhưng việc nâng cao năng lực không thuộc về người bình thường sẽ khiến cho lòng anh trở nên càng mạnh mẽ hơn. Những điều này mới là quan trọng nhất.

Tập luyện xong, Lục Bình nhấc túi công văn, hòa vào trong thành phố ồn ào trong giờ cao điểm buổi sáng.

Vào giây phút cuối cùng ngay trước khi cửa tàu điện ngầm đóng kín, Lục Bình tăng tốc nghiêng người xông vào. Anh thở ra một hơi, dựa vào trước cửa xe, sau đó nhét tai nghe vào trong tai.

[ Ong ong ——]

Đúng lúc này.

Điện thoại di động của Lục Bình reo lên. Tin nhắn ngắn mới phản chiếu ở trước mắt.

Vẻ mặt bình tĩnh, không có gì thay đổi, đọc mọi thứ cẩn thận giống như là đang đọc một cuốn tiểu thuyết. Tin nhắn này là của Tiết Hoa Thanh, đối phương đang từng bước thích ứng với vai trò tai mắt của Lục tiên sinh.

"Hay lắm."

"Thì ra đêm qua lại xảy ra một trận đại chiến như vậy?"

Trong ánh mắt Lục Bình lộ ra vẻ thán phục, thấp giọng tự nói.

"Tính hiệu lực và tiêu chuẩn tầng lớp của tình báo đều còn quá thấp."

Trong giờ cao điểm buổi sáng, trên tàu điện ngầm chật chội.

Lục Bình xem xong tin tức, anh tự tay nhéo mi tâm một cái, ngẫm tại tất cả tin tức ở trong đầu một lần. Một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, vô thức quét quanh bốn phía. Xuyên qua đám nhân viên văn phòng đông nghịt, nhìn thấy quảng cáo khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa trên màn hình LED… Anh thở dài, thì thầm tự nói.

Sau khi để cho Tiết Hoa Thanh thiết lập con đường tình báo, Lục Bình mới trực quan cảm nhận được tính khó khăn khi muốn sáng lập một tổ chức tình báo. Bất kể là tiền vốn, nhân viên, hay là lợi ích internet… tất cả đều cần tài nguyên trên trời!

"Khó trách."

"Khó trách sau khi mình cho thấy rõ sức ảnh hưởng của thế lực phía sau lưng, bản thân chính là thượng khách của mỗi một quyền quý. Tổ chức tình báo chân chính đều là khó có thể lường được trên mọi phương diện."

Trong buồng xe đung đưa, giữa đám người chen lấn, ánh mắt Lục Bình lộ ra vẻ mê man, không biết bản thân rốt cuộc có thể duy trì đến lúc nào. Anh chính là cái bộ dáng này, hoặc có thể nói rằng những nhân viên bình thường có xuất thân tương tự như anh đều có thể đi đến một bước này nếu như tình cờ bắt được bàn tay vàng. Một giây trước còn là dáng vẻ phóng khoáng tự do, một giây kế tiếp chính là sợ hãi mê man… Liên tục nhảy qua nhảy lại giữa thiên đường và luyện ngục, lúc tâm tình tan vỡ thì thậm chí là sẽ muốn gào khóc.

"Hô!"

Rất lâu sau, Lục Bình hít một hơi thật sâu. Trong buồng xe, mùi hương đục ngầu rót vào trong cổ họng, khiến cho anh lập tức ho kịch liệt.

Bên trong tiếng ho khan, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

Lục Bình chợt há miệng cười.

Khả năng chống chịu áp lực và sự dẻo dai khác với người thường chính là phẩm chất trân quý nhất của Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

Trên chiếc Mercedes- E màu đen.

Tiết Hoa Thanh mặc một chiếc áo khoác ngoài cao cổ, dựa vào ghế sau, bắt chéo hai chân. Ánh mắt sáng rực nhanh chóng quét qua giữa những tình báo mới nhất… Không đến một phút sau, anh lại đổi một phần khác. Trước chỗ ngồi của anh gần như là toàn bộ giấy báo và tạp chí của Trung Hải.

"Đây chính là cơ hội lên trời của mình."

Anh mở laptop, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, phân loại và liệt kê các tin tức khác nhau.

Giờ phút này, Tiết Hoa Thanh chỉ cảm thấy mình thật giống như đã trở lại thời kỳ đầu của lập nghiệp. Cả người bị sự dã tâm và tráng chí khổng lồ bao vây… Anh biết rõ, dựa vào mạng lưới tình báo phía sau của Lục tiên sinh, dù anh có làm nhiều hơn nữa thì cũng đã được định sẵn là chỉ có thể phụ trợ một chút cho tiên sinh, làm một số công việc phụ.

"Nhưng mình vẫn phải cố gắng hết sức."

Tiết Hoa Thanh dừng động tác lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh có một phỏng đoán. Đó chính là, Lục tiên sinh để anh xây dựng mạng lưới tin tức này chính là một đợt khảo hạch đối với anh. Nếu như làm tốt và cẩn thận thì sợ rằng có thể chân chính được thu nhận vào trong tổ chức, hơn nữa đây chính là đề thi dành cho nhân viên ở tầng cơ sở!

Trong lúc còn đang suy nghĩ, xe đã đậu sát ở trước tòa nhà của tập đoàn vận tải Trung Hải. Tiết Hoa Thanh đóng laptop lại, nhìn về phía cảnh tượng người đến người đi trước tòa nhà… Anh không có trực tiếp xuống xe, mà là lấy gọng kính vàng phía trước sống mũi xuống, ung dung lau lau. Làm xong chuyện này, ánh mắt của anh mới ngưng lại, đẩy cửa xe ra rồi rảo bước đi vào.

"Lão Tiết?"

"Ha ha, ngọn gió nào đã dẫn người bận rộn như anh qua đây vậy!"

Tại phòng làm việc ở tầng cao nhất.

Trong miệng Đinh Thanh cắn xì gà, đứng ở trước cửa sổ sát đất. Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên người anh, anh nhìn xuống thành phố phồn hoa và nhộn nhịp kia. Nghe thấy tiếng cửa mở từ phía sau, anh lập tức nghiêng người sang, nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Tiết Hoa Than. Trong lúc anh giơ tay nhấc chân nào còn nhìn ra được đêm qua vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử, thậm chí hiện tại vẫn còn ở trong vòng nước xoáy ngươi chết ta sống.

"Cô đi xuống trước đi." Đinh Thanh nói với thư ký.

"Đến."

"Uống trà."

Đinh Thanh đi đến trước khay trà, đưa tay rót trà cho lão Tiết và mình, cười nói.

"Tại sao anh lại nói cho tôi chuyện xảy ra vào tối hôm qua trễ như vậy?" Gương mặt Tiết Hoa Thanh lạnh lùng, nói nghiêm túc.

Anh ngồi xuống, chỉ nhìn vào chén trà một cái, sau đó nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, trầm giọng hỏi.

Anh vừa dứt lời, động tác của Đinh Thanh hơi dừng lại, gương mặt bất cần đời kia không chút thay đổi, tiếp tục rót đầy trà. Bản thân tự bưng lên nhấp một ngụm, sau khi để xuống mới nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, giọng nói mang theo ý cười:

"Làm sao?"

"Đến để hưng sư vấn tội à?"

Anh trầm giọng nói.

"Thanh Tử, đừng làm khó tôi." Tiết Hoa Thanh nhấn mạnh.

Sáng sớm hôm nay, anh mới nhận được tin tức liên quan tới Đinh Thanh vào đêm qua, tính kịp thời của tin tức đã quá thấp.

Trong mắt anh, quá trình như vậy không phải là chuyện có thể lơ là. Hoặc có thể nói là bản chất của nó vẫn có thể được nâng lên mức độ cao hơn.

Tính kịp thời của tinh tức đại biểu cho mạng sống.

Mà Đinh Thanh với tư cách là nhân viên cốt lõi trong hệ thống của bọn họ đều không thể thông báo tin tức ngay lập tức… Vậy thì làm thế nào mới có thể thu được những tình báo khác một cách kịp thời đây?! Hiện tại đang trong giai đoạn đầu phát triển, nhất định phải thiết lập rõ quy tắc, không thể cho bất kỳ người nào mặt mũi!

Anh vừa dứt tiếng, sắc mặt Đinh Thanh cũng lập tức trở nên khó coi. Đôi mắt không lớn hơi mở ra, ánh mắt đáng sợ nhìn chăm chú vào Tiết Hoa Thanh.

Bầu không khí chợt trở nên khẩn trương…

Chuyện không liên quan đúng sai. Nhưng mỗi người có một góc nhìn riêng, dưới điều kiện tiên quyết là cùng phục vụ vì Lục tiên sinh, đây là lợi và hại của chính bọn họ.

"Nói đi."

"Tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Tiết tổng hài lòng?"

Đinh Thanh thấy ánh mắt của Tiết Hoa Thanh không nhượng bộ chút nào, trong lòng thoáng có chút khen ngợi, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Anh nâng cao giọng, nói.

"Tôi muốn anh ngay lập tức thông báo tin tức cho tôi ngay trước khi có bất kỳ hành động gì." Tiết Hoa Thanh giống như là không có chú ý tới giọng điệu của Đinh Thanh, tiếp tục nói.

"Tôi biết rồi."

"Nếu là như vậy, Tiết tổng, tôi sẽ không tiễn."

Đinh Thanh nâng chén trà lên, trực tiếp tiễn khách.

Tiết Hoa Thanh nghe vậy thì dứt khoát đứng lên. Hai tay cắm ở trong túi áo khoác ngoài, rảo bước rời khỏi phòng làm việc. Anh còn có quá nhiều chuyện phải làm, hận không thể phân mình thành hai nửa. Xây dựng con đường tin tức, phân loại liệt kê tình báo…

Phía sau anh, Đinh Thanh hơi híp mắt lại, nhìn chăm chú người sau rời khỏi. Chờ cửa phòng đóng lại lần nữa, Đinh Thanh uống một hớp trà, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Người đi đến vị trí này như bọn họ đương nhiên đều là những diễn viên có thể co có thể giãn, có mấy người thật sự có thể bị tâm tình ảnh hưởng, làm ra phản ứng mất khống chế?

Bầu không khí khẩn trương chạm một cái là nổ ban nãy chẳng qua chỉ là Đinh Thanh thuận nước đẩy thuyền, cố ý ép ra mà thôi.

Thái độ giữa hai người với nhau chính là đang thiết lập vì tương lai.

"Đây là thái độ muốn làm việc."

"Lão Tiết…"

Đầu ngón tay Đinh Thanh gõ gõ bàn uống trà, thổi thổi mấy lọn tóc rơi xuống trên trán, cười nói: "Đúng là được việc."

"Mùa xuân sao."

Đinh Thanh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xanh tươi: "Sắp đến ngày giỗ của Y Vân và con gái rồi, năm nay đành tổ chức trước vậy, bản thân không thể lập tức xuống cùng hai mẹ con bọn họ được."

"Không rõ hai mẹ con có đang chờ mình hay không, có phải là đã đầu thai chuyển thế rồi hay không."

⚝ ✽ ⚝

Hắc ——

Oáp ——

Văn hóa Ngô Minh.

Bên cạnh cửa sổ sát đất, Lục Bình lười biếng duỗi lưng một cái. Điện thoại di động trong lồng ngực khẽ rung lên, anh bình tĩnh liếc qua văn phòng làm việc một chút, chốc lát sau liền cầm văn kiện đi ra bên ngoài phòng làm việc.

Năng lực của mình có thể không cần cao như vậy, nhưng mà thủ hạ thì nhất định phải là người xuất chúng.

"Xuyên Hòa, trưởng nữ Lý gia, Lý Ngọc Trân."

"Ài!"

"Rốt cuộc là muốn bảo mình điều tra cái gì đây?"

Văn hóa Ngô Minh.

Từ Mộng với làn da màu lúa mạch, vóc dáng đều đặn khỏe mạnh nghe thấy động tĩnh sau lưng. Cô âm thầm ngồi dậy, dùng dư quang ánh mắt quan sát phía sau, chú ý tới là nhân viên bình thường Lục Bình muốn lên lầu báo cáo, tâm trạng hơi căng thẳng lại lần nữa buông lỏng.

Cô ngước mắt lên, chăm chú quan sát gian phòng làm việc này. Ánh mặt trời sáng rực rải vào, đám đồng nghiệp mang theo chút lười biếng vội vàng làm việc của mỗi người…Khi nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên Cố Đại Thạch thật thà đang theo đuổi mình thì ánh mắt Từ Mộng hơi dừng lại. Đúng lúc này, Cố Đại Thạch giống như là phát hiện ra tầm mắt của cô, ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

"…" Từ Mộng trầm mặc.

Cô đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, là nhân viên thu thập tình báo ưu tú nhất. Cô miệt mài cống hiến cho sự nghiệp, trở thành đặc vụ vương bài!

Trước đây không lâu, cô được phái vào làm nội ứng và phụ trách thăm dò tin tức trong tòa nhà này. Cô giống như là diều đứt dây, ngoại trừ báo cáo chi tiết những chuyện vặt vãnh xung quanh thì không có thêm mệnh lệnh nào…

"A!"

Từ Mộng nắm chặt nắm đấm, trong lòng phát điên: "Rốt cuộc là nơi nào có chuyện lớn vậy?!!"

"Danh hiệu: Từ Mộng."

"Đánh giá:…"

"Chiến lực tổng hợp: Ưu tú."

"Khả năng bắn súng tổng hợp: Ưu tú."

"Khả năng điều khiển tổng hợp: Ưu tú, bao gồm máy bay chiến đấu, sở trường điều khiển vượt qua 20 phương tiện vận tải."

"Đánh giá nội ứng dày công tu dưỡng: Không hợp cách."

"Đánh giá thu thập tình báo: Không hợp cách."

"Đánh giá tổng thể: Học viên có sự nhiệt liệt là huyễn tưởng của anh hùng, không thích hợp bồi dưỡng với tư cách nhân viên tình báo, đề nghị chuyển đến lĩnh vực khác."

⚝ ✽ ⚝

Dưới ánh mặt trời.

Yến Kinh cổ lão, tại một nơi được bảo mật.

Thanh niên Q đầu ổ gà, mắt thâm quầng ngồi chồm hổm ở trước bàn làm việc. Người phụ nữ khí chất lão luyện nghiêm nghị đứng thẳng, trầm giọng báo cáo các hạng mục tài liệu.

"Tôi biết rồi." Giọng nói Q khàn khàn, trầm giọng đáp.

Anh xem qua tài liệu mà Từ Mộng đưa tới. Tập văn kiện thật dày ghi chép mỗi một việc xảy ra dưới góc nhìn của Từ Mộng. Q lướt qua những phỏng đoán và ngữ khí không có ý nghĩa của đối phương, tỉ mỉ nhìn về phía cảm nhận và trải nghiệm của đối phương khi hòa mình vào trong quần thể nhỏ.

Tổ chức không tiết lộ cho Từ Mộng bất kỳ tin tức gì liên quan đến Lục Bình, chính là vì có thể thu hoạch được góc nhìn thuần túy nhất. Dùng góc nhìn thứ ba, nhìn chăm chú vị Lục tiên sinh thần bí này.

"Có một chút thú vị, cô đi xuống đi."

Khóe miệng Q giương lên, lộ ra nụ cười, trong lời nói không biết là đang nói Từ Mộng hay là Lục tiên sinh.

Trong phần ghi chép nhìn như cực kỳ bình thường này lại cất giấu lượng tin tức chân thật phong phú ở trong mắt Q.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Người muốn liên hệ với anh đều tìm tới chỗ của tôi. Xem ra, nếu như lại tiếp tục thì tôi cũng sắp trở thành thư ký của Lục tiên sinh mất."

Tòa nhà Xuyên Hòa.

Phong cách ăn mặc của Lý Ngọc Trân dường như đã có sự thay đổi cực lớn.

Cô búi tóc lên cao, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, xắn tay áo lên… Phối hợp với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng ánh mắt khiếp người. Giờ phút này, khí chất trên người Lý Ngọc Trân dường như càng có cảm giác ngột ngạt hơn. Khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thân thể cô hơi ngả về sau, hai tay đặt lên trên tay vịn. Môi đỏ khẽ giương lên, lạnh giọng nói ra.

Lục Bình nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân. Đối phương nghênh đón nắng sớm, kinh diễm lại cường thế. Cho dù tầm mắt của anh đã sớm không còn là nhân viên bình thường như lúc trước nữa nhưng vẫn cảm thấy rung động…Trong lòng hiện ra ý nghĩ chinh phục vô cùng mãnh liệt.

"Lý tiểu thư sao có thể là thư ký của Lục mỗ được chứ?"

Lục Bình quen thuộc kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Lục Bình không hề che giấu sự thưởng thức trong đôi mắt chút nào. Anh quan sát kỹ bị hổ nữ của Lý gia Yến Kinh này. Tình báo về đối phương chính là bắt đầu của mọi chuyện, là nội dung mà anh đã xem đi xem lại nhiều lần nhất… Từ mức độ nào đó mà nói, anh còn hiểu rõ Lý Ngọc Trân hơn bất kỳ người nào. Sau khi ngồi ở đây một lúc, Lục Bình liền nhạy bén bắt được chỗ không bình thường.

"Ồ?"

"Lục tiên sinh coi thường Ngọc Trân?"

Giọng nói của Lý Ngọc Trân rất êm tai, cô nở nụ cười rạng rỡ rồi nói.

Lục Bình cười híp mắt lắc lắc đầu, không có đáp lời.

"Đau buồn?"

"Đúng rồi… dường như tăng thêm một loại cảm giác đau buồn, giống như là một con chim vĩnh viễn không thể rơi xuống đất, phát ra tiếng hót khiến cho vạn vật ảm đạm phai mờ sau đó chết đi. Dùng một loại đau buồn thảm liệt tạo ra sự mỹ lệ vĩnh hằng, để lại cho thế gian này khúc tuyệt xướng bi thương."

Suy nghĩ vô hình này đột nhiên hiện lên.

Trái tim Lục Bình bắt đầu đập nhanh. Anh lập tức tập trung tinh thần, lần nữa quan sát… Lục Bình lại cảm thấy suy nghĩ vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác. Lý Ngọc Trân trước mặt vẫn cường thế và băng lãnh, có mị lực hơn bất kỳ kiểu nữ tổng tài băng sơn nào trong tiểu thuyết. Thậm chí… Lục Bình còn nhìn thấy được hình ảnh của đối phương phản chiếu qua tấm cửa kính. Lý Ngọc Trân hôm nay mặc một chiếc quần bó sát mỏng màu đen, đôi chân thon dài uyển chuyển có lực.

"Được rồi."

"Vậy thì mời vị tiên sinh kia đến đây đi."

Lý Ngọc Trân thu hồi cảm xúc.

Cô bị Lục Bình nhìn chằm chằm như vậy, mí mắt khẽ run lên. Mặc dù không cảm thấy sẽ bị nhìn ra cái gì, nhưng cô vẫn cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, cắt đứt suy nghĩ của đối phương, lạnh giọng nói ra.

Từ sau bữa tiệc từ thiện kia, Lục tiên sinh đã trở nên nổi tiếng. Trong đoạn thời gian gần đây, nguy cơ mà tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải gặp phải đã được lan truyền một chút ở trong giới, sức ảnh hưởng của Lục tiên sinh đã cao hơn rất nhiều. Những người kia không liên lạc được với đối phương liền tìm đến chỗ của Lý Ngọc Trân.

"Làm phiền Lý tiểu thư rồi." Lục Bình tặc lưỡi, mỉm cười đáp.

Lý Ngọc Trân cầm điện thoại trước bàn lên, phân phó cho cấp dưới. Sau khi cúp điện thoại, cô lại lần nữa cầm tập hồ sơ trước mặt lên, lưu loát viết xuống đề nghị rồi ký tên. Đoạn thời gian gần đây, Xuyên Hòa thẩm định đang công thành chiếm đất với tốc độ cực nhanh, nhấc lên một đợt sóng gió trong giới tư bản.

Nếu như cho cô đầy đủ thời gian, Lý Ngọc Trân thực sự có thể sáng lập được cả tàu sân bay. Chỉ tiếc…

Có lẽ, giống như là một con chim nhỏ, vận mệnh đã được định sẵn. Hoặc là giống như lời nói của Lục Bình trong điện thoại lúc trước:

"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy thương tiếc thay cho cô, cô trong mắt của chúng tôi giống hệt như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ, bị trói buộc ở trong một nhà tù hoa lệ, đấu tranh kịch liệt cho kết quả đã được định trước…"

"Cô vĩnh viễn sẽ không biết, phía sau trận đánh cuộc mà cô dồn hết tâm trí của mình vào kia, lại có bao nhiêu người đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô với ánh mắt xem kịch. Thậm chí, những kẻ mà cô cho rằng là kẻ thù kia đều đang vỗ tay mỗi khi sự nghiệp của cô có một bước nhảy vọt! Bởi vì tất cả những gì cô làm đều chỉ là áo cưới của bọn họ."

Lý Ngọc Trân không tin số mệnh!

Cho dù lão gia tử đã qua đời, cô vẫn muốn đánh đến giờ phút cuối cùng. Hiện tại, tất cả những hậu duệ dòng chính Lý gia đều làm bộ như lão gia tử vẫn còn sống, phấn đấu một lần cuối cùng.

Lý Ngọc Trân chỉ có thể thay đổi cách ăn mặc, mặc chiếc áo sơ mi màu đen này coi như là ký thác niềm thương nhớ của mình đối với ông nội.

Nhưng cách làm như thế đối với Lý Ngọc Trân mà nói thì không thua gì một loại làm nhục! Cô thống khổ, bất lực!

⚝ ✽ ⚝

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

Cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Một phú hào Trung Hải bình thường, tài sản tầm hai, ba tỷ khẩn trương và cẩn thận bước vào bên trong phòng làm việc của Lý Ngọc Trân.

"Lục tiên sinh?"

"Muốn gặp được ngài thật là không dễ dàng. Không biết ngài còn nhớ tôi hay không, trong đêm hội từ thiện tại viện bảo tàng Trung Hải, tôi đã từng đưa danh thiếp cho ngài."

Tầng 58.

Phòng làm việc, trước khay trà, Lục Bình và phú thương ngồi đối diện nhau.

Dáng người trung bình, người đàn ông trung niên có chút phát tướng xoa xoa mồ hôi trên trán. Ông ta đầu tiên là cẩn thận nhìn thoáng qua người phụ nữ phong hoa tuyệt đại đang bận rộn trước bàn làm việc cách đó không xa. Không dám suy đoán quá nhiều về mối quan hệ giữa Lục tiên sinh và Lý Ngọc Trân tiểu thư, chỉ dám ngồi nửa bên mông, cung kính nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói ra.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp một hớp. Đoạn thời gian gần đây, có lẽ anh đã uống đủ loại trà quý rồi, uống nhiều nên đã có thể suy đoán ra chút mùi vị. Ở trong công ty, uống những lá trà bán theo cân kia, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là cảm giác không giống nhau.

Suy nghĩ dần trôi dạt về nơi xa.

Sau khi nghe thấy đối phương nói chuyện, anh mới thu hồi lực chú ý, cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn quen mắt, chắc là đêm hôm ấy thực sự có đưa danh thiếp cho mình. Chỉ là, lúc đó trong tay mình thu một xấp thật dày, thật sự không thể nhớ được hết gương mặt của mỗi người.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh, đây là danh thiếp của tại hạ."

Người đàn ông trung niên vội càng đứng dậy, hai tay đưa danh thiếp tới.

Triệu Lê Cường.

Tập đoàn Trụ Hoa.

Lục Bình chỉ nhìn lướt qua, lúc này mới nhớ lại được những tin tức liên quan. Tối hôm đó sau khi trở về nhà, anh đã tìm kiếm và so sánh từng tấm danh thiếp kia với thông tin ở trên Baidu.

Tập đoàn Trụ Hoa này kinh doanh khách sạn tốc hành, cũng coi như là có mặt khắp nơi trên toàn Triệu Quốc. Lúc Lục Bình vẫn chỉ là nhân viên bình thường khá là yêu thích ở khách sạn mỗi lần ra ngoài, giá cả nằm trong khoảng 200 tệ, sạch sẽ gọn gàng.

"Theo như mình nhớ thì… giá trị tài sản khoảng 2.3 tỷ."

Lục Bình lộ ra chút nụ cười. Trong tầm mắt của anh thì Triệu Lê Cường đang thấp thỏm bất an, không ngừng đang lau chùi mồ hôi.

Đầu ngón tay anh gõ gõ bàn uống trà, không có trả lời.

Lục Bình bắt chẹt bầu không khí, cho tới hôm nay, anh đều đang liều mạng chạy nhanh. Nhưng cho dù là như vậy thì lúc đối mặt với tình báo mới trong giá sách vẫn phải dùng sức nhón chân lên, liều mạng mưu cầu tương lai cho mình. Anh luôn cảm thấy mình vẫn chỉ là một cừu non nhỏ yếu… Hiện tại, lúc đối mặt với phú hào bình thường thì Lục Bình mới phát hiện vị trí đã sớm được hoán đổi.

"Uống miếng trà đi."

"Thả lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy."

Lục Bình áp suy nghĩ xuống, nhớ lại khí chất của Vito Corleone trong ‘Bố già’, ánh mắt lộ ra một tia ôn hòa, mỉm cười nói.

"Hô!"

"Đa tạ Lục tiên sinh..."

Triệu Lê Cường hít một hơi thật sâu, sau đó cung kính nói.

"Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ông đã tìm đến tôi thì chúng ta coi như là bạn nếu có thể giúp thì tôi nhất sẽ định giúp." Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, tiếp tục nói.

"Là như vầy, hoạt động kinh doanh của Trụ Hoa chúng tôi vẫn luôn nằm trong lĩnh vực dân cư và thương mại chuyển phát nhanh, từ trung cấp đến cấp thấp, nhưng lại không có chút đột phá nào trong mấy năm nay. Bắt đầu từ năm trước, chúng tôi đã xây dựng các chiến lược mới, cố gắng mở rộng một phần của phân khúc trung cấp sang thị trường cao cấp."

"Bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng tôi là xây dựng một khách sạn boutique cao cấp ở Trung Hải, xem như là ngọn hải đăng trong thị trường toàn quốc…"

Triệu Lê Cường càng nói thì vẻ mặt càng trở nên ngưng tr