← Quay lại trang sách

Chương 368 - Lên Nắm Quyền!

Sáng sớm.

Văn hóa Ngô Minh.

"Anh Bình, anh xem thiết kế này của em một chút, cái chỗ này nên phối màu như nào thì tốt đây?"

Lục Bình và Cố Đại Thạch vừa đi ra khỏi phòng làm việc của chủ quản, bạn gái Trương Oánh Oánh đã vẫy tay kêu.

Trong ngực Lục Bình còn đang ôm tài liệu, đứng ở phía sau lưng bạn gái nhà mình. Anh nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, bàn tay còn lại niết niết gương mặt trắng nõn của Trương Oánh Oánh. Hai ngón tay bấm một cái, miệng Trương Oánh Oánh liền biến thành hình chữ O. Trên gương mặt Lục Bình lộ ra nụ cười, đồng thời nói ra đề nghị của mình.

"Đáng ghét!" Trương Oánh Oánh nói đùa.

"Thật là lợi hại. Hiện tại internet phát triển như vậy nhưng chuyện xảy ra trên người Đinh Thanh đêm qua lại không truyền ra một chút âm thanh nào."

"Thế giới bên kia là cái bóng mờ của thế giới này, tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, là nhóm người áp đảo phía trên người bình thường."

Lục Bình ngồi trở lại trước bàn làm việc, lướt xem các nền tảng mà chẳng có chút mục đích gì. Phía sau gương mặt bình tĩnh, mí mắt khẽ run lên. Nước trong cái vòng kia thực sự là quá sâu, thế giới trong mắt người bình thường chỉ là một góc của tảng băng của thế giới chân thật.

"Ài!"

"Đinh Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

⚝ ✽ ⚝

"Đinh Thanh."

"Vào buổi tối hôm nay, tôi sẽ tổ chức hội nghị tông lão, bức bách Ông Đức Lâm nhường ngôi."

Tại một căn nhà kiểu cũ ở Trung Hải.

Nhà chính.

Thái tông lão mặc áo khoác ngoài màu đen ngồi ở trước ghế bành, ông nhìn về phía Đinh Thanh đang ẩn mình trong bóng tối, uy nghiêm nói.

"Tôi nghe Thái tông lão." Đinh Thanh trầm giọng đáp.

"Ông Đức Lâm phái người tập kích cậu đúng là một nước cờ hay, nhưng cũng là một nước đi xấu. Ông ta thành công, như vậy người chết chuyện tiêu tan, bao gồm cả tôi đều sẽ không vì cậu mà đắc tội với Ông Đức Lâm. Nhưng bây giờ, ông ta thất bại, cậu còn sống… Ông Đức Lâm với tư cách là người phát ngôn chân chính của Tào Môn làm ra chuyện xấu như này thì cho dù như thế nào đều cũng sẽ không thể chạy thoát."

Thân thể Thái tông lão ngồi thẳng tắp, giống như một ngọn giáo dựng thẳng lên trời. Hai tay ông để ở trước người, tiếp tục nói: "Cậu là người phát ngôn của nhánh thứ ba, cậu không có chết, như vậy Ông Đức Lâm sẽ có hành động không đúng. Dựa vào lý do của cậu, tôi sẽ liên hợp hơn nửa số trưởng lão còn lại."

"Có tôi."

"Qua tối hôm nay, tôi hi vọng cậu có thể ghi nhớ lời hứa hẹn của vị Lục tiên sinh kia trong cuộc gọi video đêm qua." Thái tông lão nghiêm túc nói.

⚝ ✽ ⚝

Mặt trời chiều ngả về tây.

Màn đêm buông xuống.

"Anh Bình!"

Giờ cao điểm buổi tối, trước ga tàu điện ngầm.

Đoàn xe đã đến, ánh mắt bạn gái Trương Oánh Oánh sáng ngời, chợt gọi một tiếng. Vào lúc Lục Bình quay mặt sang, cô đột nhiên nhón chân lên khẽ hôn lên môi bạn trai. Sau đó, cô lập tức cười đùa chạy vào trong tàu. Cô đứng ở cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạn trai nhà mình qua cánh cửa kính, cho đến khi tàu điện ngầm đi xa và không còn nhìn thấy người nữa.

Lục Bình sờ miệng một cái, quay người đi ngược lại với dòng người.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Tào Môn, từ đường.

Đoàn xe màu đen không ngừng dừng ở trước tòa kiến trúc kiểu cũ. Mấy ông lão ngày thường đã rời khỏi tầng quyền lợi và về hưu dưỡng lão đều chống gậy run rẩy đi về phía từ đường.

Kiến trúc cổ xưa chiếm toàn bộ vách tường, phía trước hàng trăm tấm bài vị là hoàng loạt ánh nến lung lay. Ánh lửa màu đỏ làm nổi bật những lời răn dạy được khắc trên những cây cột.

"Tông Trưởng!"

"Ông Tông Trưởng!"

Ông Đức Lâm gương mặt nho nhã, mặt mũi hiền hậu đi xuống từ trên xe.

Trong quá trình ông ta bước vào từ đường, không ngừng có người cung kính chào hỏi ông ta.

"Thái tông lão, tại sao lại tổ chức hội nghị như vậy? Thân thể của các lão tiên sinh không tốt, không thể dễ dàng bị quấy rầy." Ông Đức Lâm rảo bước, đi vào từ đường. Ánh mắt của ông ta quét qua mấy ông lão đang ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành rồi đi vào trong, ngồi lên ghế chủ vị. Ông ta nhìn về phía Thái tông lão đầu trọc, trong giọng nói mang theo chút ý trách mắng.

Trong tòa từ đường là một mảnh đen kịt.

Số ghế gỗ lim được đặt nhiều hơn ngày thường, nhưng toàn bộ đều được ngồi đầy.

"Sư phụ."

"Ngài nói xem tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Bên ngoài từ đường.

Đội giám sát Trung Hải cũng phái xe tới.

Bọn họ chỉ đến gần một góc, không phải là người phụ trách chủ yếu. Chiếc Passat cũ kỹ từng phụ trách theo dõi quá trình Đinh Thanh lên nắm quyền tập đoàn vận tải Trung Hải lại xuất hiện. Lão đội trưởng Mã An Bang và đồ đệ đều đang nhìn chằm chằm tình huống bên này.

Thanh niên trẻ tuổi nhìn về kiến trúc cổ xưa phương xa, lo lắng nói.

"Chỉ sợ là tụ tập bởi vì Đinh Thanh."

Mã An Bang vẫn là cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kia. Ông ta chồng mấy miếng bánh bao khô lên nhau, ăn từng miếng ăn, cảm thấy khát liền vặn nước suối ra uống ừng ực mấy ngụm lớn.