Chương 369 - Chết Cũng Tốt
Đinh Thanh, tôi còn tưởng rằng cậu ta có thể quậy ra được chuyện gì lớn. Ai biết được, không đến hai tháng đã chết rồi." Thanh niên nói, trong giọng nói còn mang theo một nụ cười châm biếm.
"Chết cũng tốt."
"Những tên rác rưởi này đều nên chết sạch sẽ mới phải!"
Lão đội trưởng Mã An Bang mắng, ông ta vừa nói vừa phun nước miếng xen lẫn với vụn bánh mì.
"Nhưng mà…" Lời nói đột ngột chuyển hướng.
"Tôi luôn cảm thấy có chút không đúng. Mí mắt phải vẫn luôn giật giật không ngừng…Mỗi lần nó giật đều sẽ không có chuyện tốt." Mã An Bang tiếp tục nói.
Trên gương mặt tang thương, trong đôi mắt hiện lên từng tia máu, từ sau khi tối ngày hôm qua nhận được tin tức Đinh Thanh xảy ra chuyện cho đến bây giờ đã ròng rã một ngày một đêm ông ta chưa từng khép mắt lại.
[ Lách cách…]
Trong hành lang mờ mịt.
Lục Bình móc chìa khóa ra từ bên trong túi, tiếng va chạm dễ nghe có vẻ vô cùng rõ ràng.
"Hô!"
Lục Bình đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi. Anh tối nay không muốn đi đâu cả, chỉ muốn về nhà thật sớm. Giống như là khi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy trời u ám thì phản ứng đầu tiên của bất kỳ người nào đều là bước nhanh hơn, muốn chạy vào bên trong nhà sớm một chút.
"Ơ!"
"Bình Tử!"
Ánh đèn dịu dàng chiếu vào mặt. Trong phòng khách, chị Mẫn Đan chắc cũng là vừa mới tan làm. Cô treo áo khoác ở bên hông, xắn ống tay áo sơ mi lên, bộ ngực phập phồng đung đưa… Cô vừa mới mở TV ra, đặt nồi lẩu mới đặt ở ngoài lên trước bàn. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn lại theo tiếng, rồi vẫy tay kêu.
"Đúng lúc, có muốn ăn cùng với chị một chút không?" Hạ Mẫn Đan dời mông một chút.
"Vậy thì ăn một chút!" Lục Bình vừa thay đổi giày vừa đáp.
Nồi lẩu tỏa ra hơi nóng hừng hực, tương ớt không ngừng quay cuồng ở trong nồi. Ăn thư thái, uống thống khoái. Đôi chân bọc trong tất Mẫn Đan bắt chéo… Lúc này, cô nhìn về phía Lục Bình với dáng vẻ có chút tủi thân, hỏi:
"Bình Tử, cậu nói xem người có tiền thích xem người khác là món đồ chơi giải trí như vậy sao?"
"Sao thế?"
Lục Bình đang nhúng một cái dạ cỏ, nghe thấy lời này, anh theo bản năng dừng động tác nhai nuốt lại, bưng chén lên, bình tĩnh hỏi.
"Còn nhớ cô gái trẻ tuổi giàu có mà chị từng kể với cậu nghe lần trước hay không?"
"Chị đây thật sự xem cô ấy là một người bạn tốt.
Nhưng mà từ mấy ngày trước… Thái độ của cô gái kia đối với chị đột nhiên trở nên vô cùng lãnh đạm, giống như là một người xa lạ! Cậu nói xem, nếu như thực sự là có lý do gì đó thì chị cũng có thể tiếp nhận! Nhưng mà cái kiểu thay đổi đột ngột không báo trước này khiến cho chị cảm thấy bản thân thật giống như trở thành công cụ giải trí của người ta."
Chị Mẫn Đan nhổ nước bọt, nói: "Như vậy thì như vậy! Công cụ thì công cụ đi! Hai người bọn chị vốn đã không phải là người cùng đẳng cấp, có lẽ ngay từ đầu chị đã không nên cảm thấy may mắn. Nhưng mà, Bình Tử, chị vẫn nhổ nước bọt với cậu một chút! Cậu không biết những người có tiền này có bao nhiêu kỳ lạ đâu! Sau khi cô gái kia xem tôi như người lạ thì không chỉ không rút lại đầu tư, thậm chí còn lại đầu tư thêm 10 triệu! Chị chỉ cần dựa vào 20 triệu đầu tư của cô ấy thôi thì mỗi tháng đã thu được một con số lớn rồi!"
"Trời ơi, những người có tiền thích làm nhục người khác như vậy sao?!"
"…" Lục Bình không có trả lời, chỉ tiếp tục ăn lẩu.
⚝ ✽ ⚝
Phòng khách tỏa hơi nóng hừng hực, bốc lên một tầng hơi nước trên lớp thủy tinh.
Trong màn đêm.
Tại từ đường cổ xưa uy nghiêm.
"Tiểu Thái. Cậu gọi mấy lão gia hỏa chúng tôi tới đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Một ông lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua từ đường. Chờ sau khi không còn người nào tiến vào từ đường nữa, giọng nói khàn khàn lập tức vang lên.
Ông vừa dứt tiếng, bên trong từ đường lập tức yên tĩnh lại.
Phía trước bài vị, Ông Đức Lâm ngồi trên ghế chủ vị nghe vậy thì động tác không dừng lại, vẫn bưng chén trà lên nhấp một cái.
"Tôi mời các vị tiền bối cùng qua đây, là vì một chuyện mà Đinh Thanh từng nói tại từ đường vào đêm hôm trước…"
"Một số tông lão đang ngồi đây đều biết rõ Đinh Thanh nói những gì. Tôi vốn còn không chấp nhận, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chuyện này đáng để nói một chút!"
Ánh mắt Thái tông lão sáng như đuốc.
Ông ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp kéo tiết tấu cuộc nói chuyện tới mức cao nhất.
Bên trong từ đường có người nào mà không phải là lão hồ ly? Bọn họ được mời đến từ đường, đều đang phỏng đoán về ý đồ của Thái tông lão, hiểu rõ chắc là có liên quan tới chuyện Đinh Thanh gặp tập kích. Nhưng không nghĩ đến, đối phương mới mở đầu đã nhắm ngay vào mâu thuẫn rồi!
"Đinh Thanh nói Tào Môn là công cụ, có thể tồn tại lâu dài ở Trung Hải, tồn tại ở Triệu Quốc là dựa vào sự cân bằng, mà không phải là trở thành tay sai, tư binh của gia tộc nào đó!"
"Điều này cũng đúng là những điều mà chúng ta vẫn đang làm."
"Nhưng những năm gần đây, sự cân bằng này đã bị đánh gãy."