← Quay lại trang sách

Chương 370 - Đinh Thanh! Là Đinh Thanh!

Lời nói của Thái tông lão càng ngày càng vang vọng, thậm chí dần dần nổ vang như là lôi đình.

Ông với tư cách là người phát ngôn của bộ chấp pháp Tào Môn. Lời này tương đương với việc trực tiếp bắn pháo về phía Ông Đức Lâm Tông Trưởng! Trong góc, ba người phát ngôn của ba ngành nghề còn lại là nghề giải trí, tài chính và bất động sản- mấy người Hàn Đông Hải đều chỉ có thể coi là tiểu bối trong hội nghị từ đường tối nay. Bọn họ ngồi ở góc, liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu rõ, đây là Thái tông lão đang bắt lấy lý do Đinh Thanh bị sát hại để công kích Ông Tông Trưởng!

Nhưng thế làm sao, Đinh Thanh đã chết, người chết sẽ không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì!

Tối nay, kết quả sau cùng cùng lắm chỉ là Ông Tông Trưởng lùi một bước, từ bỏ một số lợi ích không nặng không nhẹ, tuyệt đối không thể dao động đến địa vị của người kia.

"Thái Tông lão nói rất đúng." Ông Tông Trưởng buông trà xuống.

Đợi Thái tông lão nói xong, trên gương mặt hiền hậu của ông ta lập tức lộ ra vẻ áy náy mà đáp lời. Sau khi hơi dừng lại một chút, ông ta liền đối mắt của ánh mắt của tất cả mọi người ở bên trong từ đường, tiếp tục nói: "Tôi ngày hôm qua cũng đang suy nghĩ lại vể chuyện này. Bởi vì một số nguyên nhân của Tào Môn, tôi không thể nào không ỷ lại Kiều gia nhiều hơn…Nhưng cũng chính nhờ lực lượng của Kiều gia, Tào Môn mới có thể sinh tồn được từ trong nguy cơ, hơn nữa còn phát triển tới hôm nay."

"Hiện tại Tào Môn có đầy đủ lực lượng và tự tin để đứng vững cân bằng lần nữa. Có lẽ đây sẽ là thời điểm làm ra một ít thay đổi."

Ông Đức Lâm nói.

Bên tay phải, vẻ mặt của Thái tông lão trở nên ngưng trọng. Thủ đoạn của Ông Đức Lâm rất cao, không có lựa chọn trở nên mâu thuẫn gay gắt, ngược lại dứt khoát thừa nhận sai lầm. Nhưng ngược lại, ông ta lại biến sai lầm và tư tâm thành chuyện không thể không làm như vậy! Cuối cùng, lấy một câu nên thay đổi để kết thúc…

Thái tông lão sống từng này tuổi, có địa vị như vậy rồi, nhưng trong chớp mắt vừa rồi sống lưng vẫn không khỏi nổi da gà.

Chỉ trong chốc lát đã hóa giải sạch sẽ mâu thuẫn quan trọng nhất.

"Đức Lâm có thể thừa nhận sai lầm, thái độ này vô cùng tốt."

Bên trong đám trưởng lão già nua của thế hệ trước, một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Tiểu Thái, cậu có còn gì muốn nói nữa không?" Ông tiếp tục nói.

⚝ ✽ ⚝

"Hiện tại, tôi muốn nói về chuyện thứ hai.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Ông Đức Lâm thân là người đứng đầu của một thế lực, tiến hành thẩm thấu và giám sát toàn diện đối với mười hai vị trong hội tông lão! Tiến hành tập kích người phát ngôn thứ ba- chủ tịch tập đoàn vận tải Trung Hải- Đinh Thanh! Bất kỳ lời nói phản đối Kiều gia nào trước đó đều sẽ bị xóa đi trước thời hạn. Đây có phải thật sự là bất đắc dĩ trong miệng Ông Đức Lâm hay không?"

Thái tông lão đưa tay gõ gõ bàn uống trà.

Ông nhìn như không dùng lực, nhưng tiếng gõ rõ ràng thanh thúy lại giống như là tiếng pháo nổ vang ở bên tai mọi người. Giọng nói của ông vang giọng, giống như là sấm sét nổ vang.

Dưới trường hợp như vậy, nói lời như vậy chính là chân chính vạch mặt, không có chỗ trống để quay về.

Trong từ đường, sắc mặt của tất cả trưởng lão lập tức thay đổi. Ba người phát ngôn trẻ tuổi đều cúi đầu, không dám lộ diện ở trong vòng nước xoáy này.

"Đáng tiếc là, mộng tưởng của một số người nào đó cuối cùng lại không được như ý muốn."

Thái tông lão cười lạnh nói.

Nói xong, ông nhìn về phía bên ngoài từ đường, cao giọng hô: "Đinh Thanh!"

"Đi vào để cho các tổ tông làm chủ cho cậu!"

Trước bài vị, trên ghế chủ vị, Ông Đức Lâm không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chú về phía ngoài cửa. Chỗ đó có một bóng người xuất hiện, đối phương chậm rãi rảo bước đi vào bên trong từ đường.

Ánh nến chập chờn chiếu sáng gương mặt người đàn ông.

Đinh Thanh!

Chính là Đinh Thanh!

Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao.

Trong từ đường xưa cũ, ánh nến chiếu sáng màn đêm.

"Hô!"

Khi sải bước ở bên trong đội ngũ an ninh, tất cả ánh mắt và áp lực đều ngay lập tức tập trung vào trên người Đinh Thanh vốn đã chết. Đây là một phạm vi tàn khốc, người chết vạn sự dừng… Anh không có chết, chuyện vui ngược lại liền lớn.

Đứng ở trước cánh cửa từ đường, Đinh Thanh đối mặt với các tầm mắt của các tông lão từ trong từ đường đen kịt. Anh trang nghiêm dừng lại, sửa sang cái áo không có chút nếp nhăn nào…thở sâu ra một hơi.

Đứng trước cuộc giao phong của tầng thứ này, không đến mức giày rơi xuống đất thì không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

"Quả quyết."

"Tàn nhẫn."

Đinh Thanh thì thầm.

Đây là phẩm chất chung của tất cả đại lão.

Đúng lúc này, làn gió lay động vạt áo, Đinh Thanh bước qua cánh cửa. Ánh nến chập chờn ánh vào trên gương mặt anh. Trước ghế bành, các trưởng lão hơn 60 tuổi đều đang dùng những ánh mắt với hàm nghĩa khác nhau để theo dõi anh… Giờ phút này, nếu như là Lục Bình bị nhìn chăm chú như vậy, sợ rằng sẽ rất khó để cất bước!