← Quay lại trang sách

Chương 371 - Đại Lão Mới! Bái Kiến Đinh Tông Trưởng!

Đây không phải là bởi vì Lục Bình phế vật, mà là xuất thân của hai người khác nhau. Người trước hai tháng trước vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Nhưng Đinh Thanh lại là người lăn lê bò trườn đi lên từ trong vũng nước bùn, trưởng thành và sinh tồn giữa máu và lửa. Nếu đơn thuần luận về năng lực, hiện tại Lục Bình còn kém xa Đinh Thanh.

Hai chân giẫm trên nền gạch màu xám xanh, đi ở trên lối đi chỉ đủ cho hai người đi giữa hai hàng ghế.

Đinh Thanh đứng ở trước mặt Ông Đức Lâm, nghênh đón ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương. Anh bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía bức tường để bài vị. Tay trái ôm lấy tay phải, cung kính chắp tay hành lễ. Sau khi hạ người xuống thì anh đột nhiên trợn tròn hai mắt, dùng giọng điệu bi phẫn đến mức tận cùng giận dữ hét lên:

"Tổ tông ban phúc!"

"Đinh Thanh —— còn sống trở về!"

Giọng nói vang vọng khắp từ đường, thậm chí còn có chút đứt quãng.

Người đi đến vị trí này, có người nào mà không phải là một diễn viên hàng đầu chứ. Đinh Thanh cũng là như thế, lần thứ nhất quát mắng Tông Trưởng Tông lão tại từ đường, lần này chính là bày ra vẻ bi thương, trở về từ cõi chết! Sức dãn khổng lồ này có thể dùng làm giáo án để cho các học viện diễn xuất dạy học.

Trong từ đường, bầu không khí trở nên khẩn trương và yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ông Đức Lâm híp mắt lại, bất kể nói thế nào, Đinh Thanh còn sống sót đứng ở trước mặt chính là sai lầm trọng đại của bản thân. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú hướng về phía Thái tông lão, sau đó, ánh mắt lại quét qua đám trưởng lão.

⚝ ✽ ⚝

"Ông Tông Trưởng."

Đinh Thanh duy trì dáng vẻ chắp tay rất lâu, sau đó liền đứng dậy. Anh nhìn thẳng về phía Ông Đức Lâm, cao giọng kêu. Nói xong liền bắt đầu liệt kê bảy tội lớn của Ông Đức Lâm.

Lời nói nóng bỏng không ngừng vang dội bên tai mọi người.

Ông Đức Lâm nâng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng. Không nhắc tới bảy tội lớn kia, điều trụ cột nhất chính là thân là người đứng đầu một thế lực lại ra tay tập kích người phát ngôn bên trong môn. Sau đó, đối phương còn xuất hiện ở trước mặt, đây chính là như nghẹn ở cổ họng…

"Sao lại đến mức này chứ?" Đinh Thanh dứt tiếng, anh thở dài nói.

"Thôi vậy."

"Tôi không ngồi lên vị trí Tông trưởng này nữa cũng được."

Ông Đức Lâm không có giải thích, vẫn bày ra vẻ mặt hiền hậu rồi thở dài một hơi. Nói xong, ông ta nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, tiếp tục nói:

"Năm đó tôi đã từng chấp chưởng Tào Môn, hiện tại chắc là nhiệm vụ của tôi cũng đã kết thúc.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Ông ta không chính diện đáp trả lời chỉ trích của Đinh Thanh, chỉ là lộ ra dáng vẻ mệt mỏi rồi tiếp tục nói:

"Đúng lúc, tôi đã sớm mệt mỏi rồi."

"Tổ tông trên cao!"

Ông ta chắp tay, ôm quyền.

“Ông Đức Lâm tôi không thẹn với lòng, không hổ là Tào Môn."

"Thái tông lão, sau này còn cần phiền ông phí tâm nhiều hơn… Tôi đành xin nghỉ hưu sớm thôi." Ông Đức Lâm vừa nói vừa chống hai tay đứng dậy, chắp tay hành lễ ở trước mặt tất cả mọi người. Ông ta dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ như trút được gánh nặng. Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên trước cửa: "Tiểu Nhạc, chúng ta đi thôi."

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ông Tông Trưởng tựa hồ như là già rồi, ông ta cất từng bước một đi ra khỏi từ đường, biến mất trong sân nhỏ.

Đinh Thanh và Thái tông lão cùng nhìn nhau, chỉ cảm thấy hai người bọn họ giống như là một quyền đánh vào trên bông vải. Ông Đức Lâm này quả thực quá quả quyết, trước khi bọn họ có thể đóng chặt tiền đặt cuộc, đối phương liền quả quyết lấy lui làm tiến, bày ra dáng vẻ không thể không rời đi!

Khó chịu!

Rất khó chịu!

Nếu như là vậy, cho dù để cho Đinh Thanh lên nắm quyền thì sợ rằng cũng sẽ là danh bất chính ngôn bất thuận, phải bỏ ra càng nhiều công sức hơn để đi thu thập!

Hiện tại, quyền chủ đạo lại bị Ông Đức Lâm nắm ở trong tay!

Nói không chừng, đối phương còn có cơ hội được mời trở về.

Trong thời gian quá ngắn, suy nghĩ của Đinh Thanh và Thái tông lão lập tức lưu chuyển. Nhưng rất nhanh, ánh mắt bọn họ đồng thời ngưng tụ lại… Không có cơ hội do dự, trận đánh cờ ở cấp bậc này sẽ không thể nào phát triển dựa theo ý nghĩ của mình được. Cái gọi là gặp chiêu phá chiêu đã là như vậy. Đây là chuyện xấu, nhưng cũng có thể biến thành chuyện tốt. Đối phương lấy lui làm tiến, vậy mình sẽ tiến lên một bước, cứ ngồi ở vị trí kia trước đã, trận cờ phía sau tự nhiên sẽ có thủ đoạn mới!

"Đất nước không thể một ngày không có vua, Tào Môn cũng không thể một ngày không chủ."

"Tôi tiến cử Đinh Thanh đảm nhiệm vị trí Tông Trưởng mới của Tào Môn." Gương mặt Thái tông lão lộ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp từ đường.

Trong tầm mắt của ông, hai trong bốn nhà thuộc Tào Môn lập tức hưởng ứng, một số Tông lão đánh hơi được hướng gió hoặc là nhận được đánh tiếng trước thời hạn cũng đều nhanh chóng hưởng ứng, nhưng vẫn có rất nhiều Tông lão còn đang cảm thấy kinh ngạc.

Phong vân quỷ quyệt, thay đổi trong nháy mắt.