Chương 372 - Chấn Động!
Đinh Thanh xoay người, khoanh tay mà đứng. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rõ nhìn chăm chú về phía đám người chưa bày tỏ thái độ
Lúc này, ai cũng hiểu. Phía sau trận đánh cờ này chỉ sợ chính là trận đánh giữa Kiều gia và vị Lục tiên sinh phía sau Đinh Thanh. Bọn họ rất sợ dẫn lửa thiêu thân.
Càng ngày càng có nhiều Tông lão giơ tay lên.
Không lâu sau liền vượt qua một nửa.
Trong góc, ba người phát ngôn còn lại đều rụt đầu. Sắc mặt của bọn họ đều vô cùng khó coi, nhưng sau khi cùng liếc mắt nhìn nhau một cái thì cũng giơ tay lên.
"Được!"
"Phiếu đồng ý đã vượt qua một nửa, Đinh Thanh chính là Tông Trưởng tân nhiệm của Tào Môn chúng ta!"
Thái tông lão khoác áo khoác ngoài màu đen, đánh nhịp nói.
Ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, rảo bước đi về phía Đinh Thanh, đứng sánh vai với người kia, sau đó hơi lui về phía sau nửa bước. Thái tông lão giơ tay phải của Đinh Thanh lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào một mảnh đen kịt trước mặt:
"Mời chư vị đứng dậy!" Một giọng nói lớn vang lên.
Các vị trưởng lão lần lượt đứng dậy.
Tất cả mọi người chắp tay, ôm quyền, sau đó khom người với Đinh Thanh, giọng nói trang nghiêm vang dội khắp từ đường:
"Bái kiến Đinh Tông Trưởng!"
Ba tiếng hô liên tiếp vang lên, giọng nói càng ngày càng cao.
"Chư vị…Mời ngồi xuống!"
Đinh Thanh nhận lễ bái từ tất cả mọi người. Anh lắng nghe hàng loạt tiếng hô to kia, cho dù quá trình tối nay không được coi là thuận lợi, cho dù phía sau còn có quá trình muôn vàn khó khăn, nhưng khi hơi nóng đập vào mặt, quyền lợi khổng lồ vẫn khiến cho Đinh Thanh cảm nhận được từng cảm xúc khác biệt!
Anh chỉ hơi có động tác, giơ cánh tay lên. Thái tông lão liền buông lỏng cánh tay còn lại, cũng lần nữa lui về phía sau một bước, khom người với anh!
Đinh Thanh cao giọng nói.
Trong từ đường, mọi người lần lượt ngồi xuống. Đinh Thanh cũng quay người, ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế mà Ông Đức Lâm ngồi vừa nãy.
Anh âm thầm quan sát của tất cả mọi người ở trong từ đường.
⚝ ✽ ⚝
Bên ngoài từ đường uy nghiêm cổ điển.
Trong màn đêm.
Tổ giám sát thế giới Trung Hải.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao Ông Đức Lâm lại rời khỏi?"
Lão đội trưởng Mã An Bang lôi thôi lếch thếch cầm ống nhòm trong tay, nhìn về phía phương xa. Ông ta chú ý tới sắc mặt khó coi của Ông Đức Lâm, ngồi vào trong xe, lông mày nhíu chặt, không ngừng thì thầm tự nói.
Qua một lúc, từng tiếng hô to trong từ đường xuyên qua tòa nhà truyền tới trong bóng đêm.
Nhân viên giám sát đến gần lập tức bắt được âm thanh. Những lời nói nhanh chóng được truyền đi giữa các thành viên trong tổ giám sát.
"Sư phụ!"
"Bên trong kêu là, bái kiến Đinh Tông Trưởng!" Thanh niên đồ đệ chạy trở về.
Anh ta nuốt nước miếng một cái, ánh mắt lộ ra vẻ mê man, không biết nên nói ra làm sao.
"Bái kiến Đinh Tông Trưởng?"
"Đinh Tông Trưởng nào?! Trong Tào Môn không có Tông lão nào họ Đinh!"
Mã An Bang luôn miệng nói. Ngay sau đó, ông ta giống như là liên tưởng đến cái gì, con mắt nhất thời trợn to. Trong đôi mắt chứa đầy tia máu tràn đầy kinh hãi.
"Đinh…Đinh Thanh?!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!!"
"A…"
"Cuối cùng cũng thu thập xong!"
Trong phòng khách ấm áp, TV không biết là đang chiếu chương trình gì nữa.
Sau khi ăn hết nồi lẩu và thu dọn sạch sẽ, hơi thở chị Mẫn Đan như hoa lan, cô duỗi lưng một cái rồi ngồi xuống. Ngay sau đó, cô rút đôi chân dài đầy đặn được bao bọc bởi tất đen ra, gác ở trên chân Lục Bình… Lục Bình nhìn về phía chị Mẫn Đan, ánh đèn ánh lên gương mặt thành thục, làm nổi bật cái gì gọi là ánh mắt quyến rũ như tơ.
Lục Bình hiểu rõ, đây là chị Mẫn Đan đang truyền tín hiệu cho mình.
Bàn tay rơi xuống.
Móng tay xẹt qua… tạo thành năm vết xước màu trắng.
Lúc này, điện thoại trong ngực rung lên.
Dưới sự trêu chọc của chị Mẫn Đan, Lục Bình khom người đi đến bên cạnh, móc điện thoại di động ra. Anh liếc nhìn Hạ Mẫn Đan đang nằm duỗi người trước ghế sofa, sau đó nhận nghe điện thoại.
"Lục tiên sinh." Giọng nói của Tiết Hoa Thanh vang lên ở bên tai.
Lục Bình nghe điện thoại, thân thể nhanh chóng trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng lên nhích sang bên cạnh. Sau khi nghe xong mọi chuyện, trái tim lập tức nhảy lên kịch liệt, trầm giọng đáp lại: "Tôi biết rồi."
"Chuyện là…"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Bình nhìn về phía chị Mẫn Đan, gãi đầu một cái:
"Thật là! Hôm nay lại phải làm thêm giờ."
Nói xong, Lục Bình cầm áo khoác âu phục trong tay, đi nhanh vào trong phòng ngủ dưới ánh mắt của chị Mẫn Đan. Chỉ nghe ‘két’ một tiếng, cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại. Trong phòng khách ấm áp chỉ còn dư lại TV không biết đang phát chương trình gì. Trên mặt Hạ Mẫn Đan lộ ra vẻ ảo não. Cô thở ra một hơi, cảm giác được cái gì đó.
Thử chạm vào một chút.
Hạ Mẫn Đan mượn ánh đèn, nhìn về phía sợi óng ánh nơi đầu ngón tay.