Chương 373 - Nước Sâu Hơn
Mẹ nó!"
"Đinh Thanh cứ như vậy trở thành tông trưởng Tào Môn?"
Trong phòng ngủ chật hẹp, Lục Bình dựa sát vào cửa phòng, trái tim đập rất nhanh, thấp giọng nói. Phản ứng đầu tiên của anh chính là vui sướng. Nếu như Tào Môn thật sự nằm dưới sự khống chế thì sẽ có thể bổ sung trên rất nhiều phương diện mà anh đang còn thiếu sót.
"Thật giỏi!"
"Không hổ là Đinh Thanh!"
Lục Bình đi qua đi lại, tay phải đều còn đang run rẩy, nhếch môi nói liên tục.
Qua rất lâu sau, tâm trạng dần bình tĩnh lại, Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách tỉ mỉ nhớ lại nội dung mà Tiết Hoa Thanh thuật lại ban nãy. Nghĩ như vậy, Lục Bình liền cảm thấy có chút cổ quái.
"Đây chính là cái gọi là phong vân quỷ quyệt."
"Chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí đánh cờ khiến cho người ta hít thở không thông kia… Bất kể là Ông Đức Lâm hay là Đinh Thanh, tốc độ ra chiêu giữa bọn họ đều quá nhanh, quá quả quyết!"
Lục Bình kéo ngăn kéo ra, lấy cuốn sổ tay màu đen ra, ghi chép lại mỗi một giai đoạn, ngẫm đi ngẫm lại suy nghĩ sâu xa ở bên trong.
Đắm chìm vào trong đó.
Nhập vào trên người Đinh Thanh… đao quang kiếm ảnh, giương cung bạt kiếm. Mí mắt Lục Bình khẽ run, sống lưng phát rét…
"Ông Đức Lâm đúng là một lão hồ ly."
"Khó chịu!"
"Giống như là nắm đấm đánh vào bông, khí lực toàn thân bị hóa giải hơn nửa. Hành động nhường ngôi rời khỏi này của Ông Đức Lâm chính là biện pháp tối ưu nhất. Chỉ sợ chính ông ta cũng không ngờ đến Thái tông lão lại vượt qua tất cả quy tắc, đẩy Đinh Thanh tới vị trí Tông Trưởng."
Lục Bình càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Anh chỉ cảm thấy, đây mới thực sự là tranh đấu giữa đại lão. Tại tầng thứ giống nhau, Ông Đức Lâm có thể ngồi vững vàng ở vị trí này thì phải là cáo già thực sự, sao có thể tuỳ tiện bị áp chế được? Thái tông lão và Đinh Thanh là về sau mới chiếm được tiên cơ…
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trầm mặc.
Hai tay ôm lấy đầu: "Mượn hổ uy của mình."
Thái tông lão và Đinh Thanh có thể lên nắm quyền trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mặc kệ trong quá trình có bao nhiêu khó khăn, mặc kệ tương lai sẽ thế nào thì ít nhất hiện tại bọn họ vẫn là đã thắng một chiêu. Trong này, Lục tiên sinh ngang hàng cùng Kiều gia có thể thắng được căn cơ.
"Mình con mẹ nó chỉ là một con cừu phủ thêm lớp da sói!"
"Mình chỉ là cừu non thôi!"
Lục Bình mắng.
Anh đứng dậy trong im lặng, lấy tình báo mới nhất ra ngoài, mím môi trắng bệch, miệng đọc từng câu từng chữ. Anh xem như đã thấy rõ, sợ rằng thắng lợi cuối cùng của ván cờ này còn cần lựa chọn giữa mình và Kiều.
"Tình báo này…"
"So sánh với các tình báo phía trước, nước đều sâu hơn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
⚝ ✽ ⚝
Trong màn đêm.
Trong từ đường cổ kính, các trưởng lão đã lần lượt rời khỏi.
Đinh Thanh ngồi ở trước ghế chủ vị, dựa lưng vào hơn trăm bài vị, được ánh nến chiếu rọi.
"Lão già Ông Đức Lâm này phản ứng quá nhanh."
"Nhận thấy được một chút không đúng liền dám lưu loát nhường ngôi."
Thái tông lão trầm giọng nói.
"Có lẽ…"
"Ông ta vẫn cho rằng mình chỉ là tạm thời rời khỏi."
Vẻ mặt Đinh Thanh không cảm xúc, đáp lại.
"Nhất định phải dọn sạch thế lực của Ông Đức Lâm trong thời gian ngắn nhất."
Thái tông lão từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói. Tài nguyên bên phía bọn họ cũng không tính là quá yếu. Sức ảnh hưởng của ba nhà Thái, Tiền, Tiêu cũng không thể coi thường.
"Chúng ta đi thôi."
Hai người cùng đứng dậy, đi ra khỏi từ đường. Cửa gỗ màu đen bị kéo ra, Đinh Thanh đi ở phía trước. Vị trí của anh lúc này so với lần tiến vào trước đó nghiễm nhiên đã cách xa.
Bên ngoài cửa, tổ giám sát thế giới Trung Hải đều không hề có ý ẩn nấp, tất cả đều đứng ở bên cạnh xe nhìn về phía Đinh Thanh.
Ánh mắt Đinh Thanh đảo qua. Anh nhận ra người quen cũ Mã An Bang ở trong góc. Đây là một người thú vị, lúc Viên Thái Bình đang nắm quyền thì nhìn chằm chằm vào ông ta, đến anh lên nắm quyền liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Đinh Thanh nở nụ cười, phất phất tay với Mã An Bang ở phía xa.
Sau đó, xe con màu đen dừng ở trước mặt, Đinh Thanh và Thái tông lão lần lượt ngồi vào trong xe. Đoàn xe lặng lẽ lái ra khỏi từ đường…
Đinh Thanh nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, sau khi bóng người phía sau xe hoàn toàn biến mất mới lấy điện thoại di động trong tay ra, ngồi thẳng dậy.
Bên cạnh, Thái Tông lão trong bộ áo khoác màu đen lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“A lô.”
“Lục tiên sinh, là tôi đây.” Đinh Thanh cung kính nói.
"Chúc mừng anh, Thanh Tử."
Trong ngôi nhà thuê chung chật hẹp.
Lục Bình liếm môi, hít sâu một hơi, tiến vào trạng thái. Trên mặt anh hiện lên một nụ cười nhẹ, dùng giọng điệu bình tĩnh đáp lại:
"Tôi đã biết tin về anh rồi. Anh đã làm rất tốt và không phụ sự kỳ vọng của tôi."
"Cảm ơn Lục tiên sinh." Đinh Thanh vội vàng đáp lại.
“Tiếp tục đi.”
“Tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh.” Lục Bình tiếp tục lấy dũng khí nói.
Lời này vừa vang lên, Đinh Thanh liền cảm thấy yên tâm, đây chính lời hứa mà anh luôn chờ đợi!
Thái Tông lão ngồi cạnh Đinh Thanh trên chiếc xe màu đen hơi ghé tai, đầu óc căng thẳng cũng thả lỏng hơn một chút.