← Quay lại trang sách

Chương 374 - Ngài Là Tổ Tông Của Tôi!

Phi!"

Trong góc, Mã An Bang sậm mặt lại, hung hăng nhổ một bãi nước miếng.

Truyền kỳ!

Những gì Đinh Thanh trải qua thực sự có thể được xem như là một truyền kỳ! Là bố già có thể quay thành phim điện ảnh! Ẩn núp 5 năm, một buổi sáng lên nắm quyền, chỉ qua hai tháng lại tiến một bước trở thành người nắm giữ Tào Môn! Đếm xem trong lịch sử hơn trăm năm của Tào Môn có mấy người có thể ngồi lên vị trí tông trưởng khi chỉ mới ba mươi mấy tuổi?

"Sư phụ. Thu đội." Đồ đệ trẻ tuổi hít sâu một hơi, nhìn về phía sư phụ rồi nói.

Phanh!

Cửa xe lại lần nữa bị đóng lại! Mã An Bang ngồi ở vị trí phó lái, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc. Ông ta hít sâu một hơi để cho khói thuốc phun ra từ lỗ mũi: "Tôi biết ngay mà, Đinh Thanh có thể gây ra chuyện."

"Hai tháng!"

"Hai tháng liền trở thành tông trưởng!"

Chờ đến lúc xe đi đến trong đội, Mã An Bang vẫn ngồi ở trước máy vi tính, ánh sáng lạnh lẽo ánh vào mái tóc bạc đen xen kẽ của ông ta. Lúc này, bên ngoài phòng làm việc xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông xa lạ.

Cốc cốc cốc…

Đối phương gõ cửa phòng, thu hút ánh mắt của Mã An Bang.

"Là đội trưởng Mã An Bang đúng không?"

"Cậu là?"

"Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi đến từ đội điều tra bí mật mới thành lập. Muốn mời ngài gia nhập với chúng tôi."

"Các người?"

"Theo tôi được biết, từ 30 năm trước ông đã bắt đầu điều tra Viên Thái Bình, cũng vì vậy mà ông là người chú ý tới Đinh Thanh sớm nhất trong toàn bộ đội giám sát thế giới Trung Hải."

Người đàn ông trung niên bình thường mặc áo khoác gió màu đen, tóc ngắn để râu, kéo cái ghế ra, ngồi ở trước mặt Mã An Bang rồi nói.

"Các người là vì điều tra Đinh Thanh?"

"Đinh Thanh?"

"Anh ta còn chưa đủ tư cách." Đối phương lắc lắc đầu, khẽ cười nói.

Mã An Bang nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rút. Ông ta ở trong tổ giám sát chỉ là người phụ trách theo dõi thế lực thuộc tầng lớp nông nhất bên trong thế giới, mà người trước mặt sợ rằng đang phụ trách về tồn tại trong biển sâu.

"Vị…Lục tiên sinh kia?" Đôi môi Mã An Bang khẽ run rẩy, hỏi.

"Xin hãy cho tôi đáp án." Người đàn ông cười nói.

Hôm sau.

Buổi sáng.

Bầu trời xanh thẳm, mây cuộn mây tan.

"Thời tiết thanh minh thật là tốt, rất đáng để đi chơi."

"Tăng tổng, ngài cảm thấy thế nào?"

Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện trải qua trong mấy ngày gần đây, không tự chủ được mà phát ra một tiếng cảm khái.

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp trước mặt, hỏi.

"Đúng!"

"Đúng vậy!"

"Nhiệt độ cũng sắp tăng lên, thích hợp nhất là ra ngoài du lịch. Đúng rồi, Lục tiên sinh, tôi có một hạng mục trang viên nghỉ phép ở bên phía Hàng Thành, nếu như Lục tiên sinh rảnh rỗi thì tôi nhất định sẽ quét dọn chào đón."

Người đàn ông đầu mập tai to, thân thể phát tướng lau qua mồ hôi trên trán, liên tục đáp lời.

"Tăng tổng, trí nhớ của tôi cũng khá là tốt. Nếu như tôi nhớ không lầm thì trong buổi tiệc từ thiện kia hình như tôi chưa từng gặp ngài thì phải." Lục Bình lộ ra vẻ ôn hoà, hỏi.

"Tôi và Triệu Lê Cường của tập đoàn Trụ Hoa là bạn tốt. Đối phương nghe nói tôi gặp phiền toái, biết rõ tôi quả thực không có biện pháp nào khác liền chỉ cho tôi con đường sáng.. Đó chính là đến tìm tiên sinh ngài."

Tăng tổng, tên đầy đủ gọi là Tăng Nghĩa Hùng, kinh doanh một công ty bất động sản cỡ nhỏ, giá trị tài sản rơi vào khoảng trên dưới 3 tỷ.

"Thì ra là như vậy."

"Bạn của Lê Cường cũng là bạn của tôi. Nói một chút đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Thân thể Lục Bình hơi ngả ra sau một chút, dựa vào trước ghế sofa. Anh nở nụ cười, phía trên cặp kính gọng vàng phản chiếu thân ảnh của người đàn ông ở phía đối diện, hỏi.

"Ngài cũng biết, người làm trong ngành nghề bất động sản như chúng tôi sẽ thường xuyên gặp phải một số chuyện. Lần này, tôi đụng phải một con rắn địa phương ở bên ngoài…”

Tăng Nghĩa Hùng nuốt ngụm nước miếng, thân thể hơi nghiêng về phía Lục Bình, chỉ ngồi nửa bên mông, nhanh chóng kể rõ vấn đề.

Lục Bình bắt chéo hai chân, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn.

"Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột. Nếu đúng như lời ông nói thì đó chính là người bên kia không tuân thủ quy tắc."

Đợi Tăng Nghĩa Hùng nói xong, Lục Bình liền bày ra dáng vẻ đăm chiêu, sau đó lập tức trầm giọng nói. Hơi dùng lại một chút, anh liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Tăng Nghĩa Hùng, cho đến khi đối phương bị anh nhìn cho càng ngày càng bất an thì mới ôn hòa nói:

"Tăng tổng, Lê Cường chắc là cũng đã nói với ông rồi, con người của tôi ghét nhất chính là lừa gạt."

"Lục tiên sinh, ngài yên tâm! Dù ngài có cho tôi 180 lá gan thì tôi cũng không dám nói nửa câu dối trá ở trước mặt ngài!"

Chỉ một câu nói này đã khiến cho Tăng Nghĩa Hùng có giá trị con người lên tới 3 tỷ- người kinh doanh bất động sản lâu năm và đã từng thấy rất nhiều đại lão chảy đầy mồ hôi nơi sống lưng. Ông ta liền vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

"Ông chờ một chút." Lục Bình đáp.