Chương 375 - Nếu Như Có Thể Luôn Như Vậy Thì Tốt
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, Tào Môn có uy vọng cực cao trong lĩnh vực màu xám kia. Cũng vì vậy mà vấn đề mà Tăng Nghĩa Hùng gặp phải chỉ là một cái nhấc tay đối với anh.
Anh không có gọi điện thoại cho Đinh Thanh mà là gọi cho Viên Lợi Quân. Lục Bình thuật lại đơn giản mọi chuyện, không đến một phút đã cúp điện thoại.
Đối diện với ánh mắt của Tăng Nghĩa Hùng, Lục Bình cũng không nói chuyện, chỉ nâng chén trà lên uống từng miệng nhỏ.
Bầu không khí an tĩnh như vậy trôi qua mấy phút.
[ Ong ong ——]
Thân hình mập mạp của chủ tịch bất động sản Hoàng Tín- Tăng Nghĩa Hùng nhất thời run nhẹ, mỡ trên mặt lập tức lắc lư theo. Ông ta cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn về phía Lục tiên sinh, sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương mới ấn nghe điện thoại.
"Tăng tổng?"
"Không không không! Ngài là tổ tông của tôi!"
"Tằng tổ tông! Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?! Là tôi có mắt không thấy thái sơn…"
Giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai. Tăng Nghĩa Hùng nghe thấy, trái tim lại bắt đầu đập nhanh. Toàn bộ thân thể của ông ta giống như là bị điện giật vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục tiên sinh đang nho nhã lịch sự uống trà ở trước mặt. Ông vừa cảm thấy hưng phấn lại vừa cảm thấy sợ hãi.
Qua không lâu sau, ông ta kiềm chế lại nỗi kích động và cúp điện thoại. Một tiếng ‘ầm’ vang lên, ông ta đứng lên từ trên ghế sofa, hai tay ôm quyền, khom người nói với Lục Bình:
"Cảm ơn ơn cứu mạng của Lục tiên sinh!"
"Đều là bạn bè cả."
"Tăng tổng đứng lên đi."
Lục Bình không nhanh không chậm uống trà xong, đặt chén trà ở trong tay, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên đang khom người ở trước mặt, ôn hòa nói.
Tăng Nghĩa Hùng ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì chợt vỗ đầu một cái, tranh thủ vươn tay vào trong ngực:
"Xem trí nhớ của tôi này!"
"Suýt nữa thì quên mất!"
Ông ta cung kính đưa lên một tờ chi phiếu.
"Lục tiên sinh, làm phiền ngài phí tâm rồi."
"Ừm."
Lục Bình nhận lấy, liếc một cái, cũng bắt đầu bằng số 5, phía sau là bảy số 0, 50 triệu. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đây chính là quyền thế và địa vị. Chỉ cần gọi một cú điện thoại không đến một phút đã kiếm được một số tiền mà bản thân trước đó mấy đời cũng không kiếm được.
Nghĩ đến đây, Lục Bình lại bưng chén trà lên, bình tĩnh cầm nắp trà khêu khêu nước trà màu cam một cái.
"Lục tiên sinh, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa. Sau này nếu như ngài có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Chỉ cần tôi có thể thì dù liều mạng tôi cũng sẽ giải quyết mọi chuyện giúp ngài."
Bưng trà tiễn khách.
Tăng Nghĩa Hùng đúng là một người biết ý. Ông ta vừa ngồi xuống liền đứng lên lần nữa, vỗ ngực hứa hẹn, sau khi bày tỏ tâm ý của mình đầu tiên là cung kính lui về sau hai bước, sau đó mới quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Đợi cửa phòng đóng lại, Lục Bình mới thở ra một hơi thật dài. Anh cầm tờ chi phiếu kia lên, nhìn thoáng qua rồi cất vào trong ngực. Thành thật mà nói, so với Triệu Lê Cường thì kiểu chung đụng như Tăng Nghĩa Hùng lúc nãy mới là kiểu mà anh thích nhất và khát vọng nhất! Chỉ cần hơi giơ tay nhấc chân liền giành được sự tôn trọng và tài phú…Nhưng chỉ đáng tiếc là mình liều mạng chạy nhanh, cố gắng nhón chân trước mặt các nhân vật lớn, phủ thêm lớp da sói ngụy trang dã thú, mới là chủ đề của anh.
"Nếu như có thể luôn như vậy thì tốt." Lục Bình cảm khái.
"Lục tiên sinh thật là thích ý. Thủ hạ khuấy động chuyện lớn ở bên ngoài, bản thân vẫn có thể ung dung Lã Vọng buông cần."
Đúng lúc này, trước bàn làm việc, Lý Ngọc Trân với vẻ mặt lạnh lùng, vén một lọn tóc dài ra phía sau tai. Cô không hề ngẩng đầu lên, vẫn ở chỗ cũ nhanh chóng xử lý văn kiện trước mặt, giọng nói lãnh đạm vang vọng khắp phòng làm việc.
"Nghi người chớ dùng, dùng người thì không nghi, Lý tiểu thư chắc là hiểu rõ đạo lý này hơn tôi."
Lục Bình nghe vậy thì mí mắt khẽ giật giật.
Anh biết đối phương đang nói đến chuyện Đinh Thanh và Tào Môn. Phía sau cánh cửa sổ sát đất trước mặt, bên dưới bầu trời xanh thẳm, Tào Môn đang trải qua một vòng xoáy.
Lục Bình đứng lên, đi đến trước mặt Lý Ngọc Trân, quen thuộc kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"Tôi có chuẩn bị một văn phòng làm việc cho Lục tiên sinh ở bên cạnh.”
Lý Ngọc Trân dứt khoát ký tên phê chuẩn ý kiến trong văn kiện sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn chăm chú về phía Lục Bình, nói.
"Nếu như Lục tiên sinh không ngại, Hạ Đình có thể làm thư ký của Lục tiên sinh, cũng tiết kiệm thời gian khi đám người kia muốn tìm Lục tiên sinh lại phải thông qua chỗ của tôi."
Người bên ngoài, hầu như các phú hào bình thường ở tầng lớp trung- hạ đều không có phương thức liên lạc của Lục tiên sinh.
Lục Bình có chút cố kỵ, cũng không muốn tùy ý công bố số điện thoại của mình ra ngoài.
Ngay sau đó, mỗi một người gọi điện đều sẽ tìm đến trước mặt Lý Ngọc Trân.
"Vậy thì như vậy đi." Lục Bình suy nghĩ một chút rồi cười đáp.
Lục Bình rời khỏi phòng làm việc, bước vào trong thang máy. Khi cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lục Bình nhìn chăm chú về phía Hạ Đình đang cung kính đứng thẳng ở bên ngoài, chợt nở một nụ cười thần bí đối với cô.
Hạ Đình mím môi, cúi đầu xuống, trái tim bắt đầu đập nhanh.