← Quay lại trang sách

Chương 376 - Tôi Là Núi Dựa Của Đinh Thanh!

Được được được!"

"Tôi biết rồi, nếu như bọn họ đi là được, bên phía tôi sẽ tìm quan hệ, các người cứ yên tâm đi!"

Tăng Nghĩa Hùng vừa cầu Lục tiên sinh giải quyết chuyện xong đi xuống từ trong xe. Ông ta rảo bước đi vào quán trà.

Trên đoạn đường này, điện thoại chưa từng dừng lại, có công ty gọi tới, cũng có địa đầu xà bên kia gọi tới. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện mà dù ông ta có cầu ông bà nội đều không thể hoàn thành đã được giải quyết một cách dễ dàng.

Gương mặt ông ta đỏ ửng, trong đầu không ngừng nhớ lại dáng vẻ của Lục tiên sinh lúc nãy.

"Đây mới là đại nhân vật" Ông cảm khái.

Phía trước phòng riêng, cô gái mặc sườn xám màu xanh xa xa đã trông thấy người và tiến lên nghênh đón. Nếu như là lúc bình thường, Tăng Nghĩa Hùng nhất định sẽ trêu chọc mấy câu, nhưng lần này, ông ta chỉ khoát tay một cái, liền vội vàng đẩy cửa ra.

Bên trong phòng, người sáng lập tập đoàn Trụ Hoa kinh doanh khách sạn siêu tốc, Triệu Lê Cường có giá trị tài sản cũng tầm khoảng 2,3 tỷ đang ngồi ở phía trước cửa sổ. Ông ta có một chút ngồi không yên, không ngừng quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Khi cánh cửa mở ra, ông ta đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tăng Nghĩa Hùng, sau đó vội vàng đứng lên.

"Lão Tằng!"

"Nhanh nói tỉ mỉ một chút, rốt cuộc là đã trải qua những gì?"

Tăng Nghĩa Hùng treo áo khoác lên.

Ông vừa ngồi xuống, Triệu Lê Cường đã chờ không kịp mà hỏi, thật giống như lớp người phổ thông tầng dưới chót đi tò mò chuyện bát quái của các phú hào và đời sống của các minh tinh. Ông ta chỉ là một phú hào bình thường, cho nên đối với đại lão như Lục tiên sinh thì trong lòng vừa ôm nỗi ước ao và kính sợ…Huống hồ, Tăng Nghĩa Hùng là được ông ta giới thiệu đi gặp Lục tiên sinh, lỡ như chọc đối phương mất hứng thì ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Chuyện này vẫn là đã làm phiền Lão Triệu ông rồi."

"Tôi lấy trà thay rượu, một ly này trước kính Lục tiên sinh, ly tiếp theo lại kính ông. Sau này nếu có chuyện gì mong ông có thể đánh tiếng một chút."

Tăng Nghĩa Hùng nâng chung trà lên, giơ ly lên hướng về phía tòa nhà Xuyên Hòa, sau đó uống cạn.

Sang chén thứ hai, ông ta mạnh mẽ giơ về phía Triệu Lê Cường rồi cũng ngửa đầu uống cạn, tiếp tục nói: "Lão Tằng tôi đây nửa đời cũng coi như là chập trùng lên xuống, dạng người gì mà chưa từng thấy qua? Nhưng hôm nay, tôi đã chân chính bị Lục tiên sinh làm cho khuất phục. Tôi cảm thấy đối phương giống hệt như nhân vật trong một bộ phim từng xem, gọi là gì nhỉ, bố già.

Đúng rồi, chính là bố già! Thì ra trên cái thế giới này thật sự có dạng người như vậy?"

"Lão Triệu."

"Ông đoán xem Lục tiên sinh đã nói gì với tôi lúc bắt đầu?" Tăng Nghĩa Hùng nhìn về phía Triệu Lê ường, hỏi.

"Thế nào?" Vị tỷ phú Triệu Lê Cường này lập tức nín thở, đáp.

"Lục tiên sinh hỏi tôi, đối phương chưa từng nhìn thấy tôi trong bữa tiệc từ thiện trước đó, sao tôi lại tìm đến. Tôi liền nói tôi là bạn của Triệu Lê Cường…"

"Ông đoán xem Lục tiên sinh nói thế nào?"

"Lục tiên sinh nói như vậy, ‘Thì ra là như vậy, bạn của Lê Cường chính là bạn của tôi. Nói một chút đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?’"

Tăng Nghĩa Hùng không có vòng vo. Thậm chí, ông còn mô phỏng tư thế cử chỉ của Lục tiên sinh lúc đó, chậm rãi nói ra.

Những lời này vừa được nói ra, sắc mặt Triệu Lê Cường lập tức đỏ lên. Trong đáy lòng bay lên một loại cảm giác thỏa mãn khổng lồ. Ông cảm giác mình giống như đang giẫm trên bông vải, cả người đều có cảm giác nhẹ bỗng. Có thể được tồn tại như Lục tiên sinh nói một câu ‘bạn của Lê Cường chính là bạn của tôi’, ông đã có thể đem ra khoe khoang cả đời!

"Nhanh!"

"Nói thêm một chút về chuyện phía sau đi…"

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Đứa cháu duy nhất của Lê gia kia sắp không xong rồi."

Trong màn đêm.

Lục Bình vừa ngồi vào chiếc xe con màu đen, nghênh đón ánh mắt của Viên Lợi Quân trong kính chiếu hậu, chỉ khẽ gật đầu, đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động trong ngực đột nhiên rung lên. Lục Bình nhận điện thoại, lời nói của người đứng đầu trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Tải Ngôn vang lên bên tai. Lục Bình nghe vậy, lông mày nhíu lại, nhìn chăm chú về phía ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, không ngừng suy nghĩ.

"Lê gia lão phu nhân đang ở bệnh viện?"

"Đang trông nom."

"Gọi điện thoại cho tiến sĩ Dương, để đối phương chỉ huy đội ngũ đến Thụy Tân. Tôi hiện tại sẽ đến…"

"Tôi đã biết."

Điện thoại bị cắt đứt.

Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ tay vịn. Vốn dĩ nếu như đứa cháu dòng duy nhất của Lê gia kia bệnh chết sẽ là chuyện tốt với mình, người chết khoản nợ tiêu tan. Đối phương đã chết, như vậy hứa hẹn ban đầu giữa mình và Ông lão phu nhân dĩ nhiên là sẽ tan thành mây khói. Anh không cần lo lắng làm như vậy sẽ khiến cho thân phận bại lộ nữa. Nhưng bây giờ, anh đọc về tình báo đổi mới, tình cờ chú ý tới một đoạn nội dung trong đó. Đó chính là Ông lão phu nhân và gia tộc bên trong tình báo có giao tình không cạn.

"Lợi Quân, đến trung tâm y tế Thụy Tân."