Chương 383 - Tình Cờ Tạo Nên Mà Thôi
Dứt tiếng, Tào Môn là tâm huyết của bốn nhà, bị làm nhục như vậy, trên mặt Thái Tông lão đầu tiên là lộ ra vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó dường như là nhớ tới quyền hành của vị Lục tiên sinh này, vẻ mặt lại dần buông lỏng.
Không có người nói chuyện nữa.
Sau một hồi.
Thái Tông lão mặc áo khoác ngoài màu đen đứng lên, hai tay ôm quyền, cách màn hình khom người với Lục Bình: "Bái kiến Lục tiên sinh."
"Bái kiến Lục tiên sinh!" Đinh Thanh cũng ôm quyền, khom người, cao giọng nói.
"Tất cả đứng lên đi."
Lục Bình nhìn thấy một màn này, trái tim bắt đầu đập loạn. Anh thở dài một hơi, ổn định tâm trạng rồi cười nói.
"Thanh Tử."
"Không nên phụ sự mong đợi của tôi."
Lục Bình đưa mắt về phía Đinh Thanh, dừng một chút sau đó tiếp tục nói. Nói xong, không chờ đối phương đáp lời anh đã cắt đứt video.
Lục Bình có chút vô lực ngồi xụi lơ trên ghế. Tâm trạng đang chập chờn ở giữa hưng phấn và khẩn trương.
"Trong phim ảnh, rất nhiều bố già đều nuôi mèo. Lúc nói chuyện với những người khác, trong tay có một con mèo như vậy tựa như thật sự có thể cho thấy tính cách của nhân vật."
Lục Bình nhìn về phía con mèo cam trong lồng ngực, nhịp tim dồn dập dần dần bình phục.
⚝ ✽ ⚝
"Chờ cậu trở về, nhớ mang theo Tam Nhi và Tiểu Tứ Nhi."
Ánh trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên bầu trời.
Trung Hải.
Trong một căn nhà cổ kính, trước một khoảng sân nhỏ.
Thái Tông lão lại ngồi xuống lần nữa, ông không có nói chuyện, cũng không biết lựa chọn của mình tối nay là chính xác hay là sai lầm. Chỉ là, giống như những gì Đinh Thanh nói ở từ đường, nếu như Tào Môn cứ tiếp tục như vậy thì thứ đón chờ nó sẽ chỉ có cái chết.
Qua thật lâu sau.
Thái Tông lão nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói.
Sau khi ông vừa dứt lời, cách đó không xa có hai thanh niên sinh đôi đi ra từ trong bóng tối, ôm quyền với Đinh Thanh.
"Đa tạ Thái Tông lão." Đinh Thanh gật đầu với hai người thanh niên kia, sau đó đáp.
Thái Tông lão có căn nguyên gia truyền, hai thanh niên này chỉ sợ không phải là người đơn giản. Hai người tiếp tục bàn bạc kế hoạch ở trong sân nhỏ, chờ sau khi bàn bạc được tương đối, Đinh Thanh mới đứng dậy cáo từ.
Anh rảo bước đi ra bên ngoài sân, lúc đi ngang qua trước căn nhà thì Đinh Thanh chợt dừng bước lại, nhìn thoáng qua sau lưng. Hai thanh niên sinh đôi được gọi là Tam Nhi và Tiểu Tứ Nhi đi theo mà không có chút che giấu nào.
Đinh Thanh cười một tiếng, tiếp tục bước đi.
Sau khi đi được một khoảng, anh mới nghĩ ra chỗ không thích hợp. Trong màn đêm đen tối tĩnh lặng này, mỗi lần anh bước đi đều chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Đinh Thanh ngưng thần lắng nghe. Anh giống như là đã phát hiện ra gì đó, bắt đầu đột ngột điều chỉnh tần số bước chân… Qua rất nhiều lần, anh miễn cưỡng bắt được sơ hở. Hai thanh niên sinh đôi phía sau dường như là đang đi theo bước chân của anh, tiếng bước chân của bọn họ bị tiếng bước chân của mình che lại.
"Lợi hại!"
Thán phục.
"Đi thôi."
Phía trước xe con màu đen, Đinh Thanh mở cửa xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau. Anh lại lần nữa nhìn về phía sau lưng, cảnh tượng đen ngòm, nào còn có hai người ban nãy. Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt một hồi, sau đó mới nói với thủ hạ lái xe.
Xe con màu đen lái ra khỏi khu dân cư chật hẹp.
Đinh Thanh nhớ lại từng hình ảnh, từng câu nói vừa xảy ra trong đêm nay. Anh chợt nhìn về phía người cấp dưới đang lái xe, đó là một người đàn ông trung niên đã đi theo anh nhiều năm, cả vóc người cũng tương tự với anh.
"Mã Phi."
"Anh Thanh."
"Anh đã đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?"
"Tôi tính một chút, 12 năm, từ lúc 20 tuổi đã đi theo anh Thanh ngài, năm đó nếu không phải có ngài…"
Đinh Thanh gật đầu.
"Có gia đình chưa?"
"Có, vợ của tôi vừa mới sinh con trai vào mấy ngày trước. Nhưng mà, dạng người mỗi ngày đều liếm máu ở trên lưới đao như chúng ta, sẽ không biết được ngày nào sẽ đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy đối với vợ của mình."
Người đàn ông trung niên nở nụ cười, tiếp tục nói.
Đinh Thanh nghe vậy, trong lòng có một chút do dự. Anh dựa vào ghế ngồi, không có nói gì nữa.
Lúc này, người đàn ông trung niên được gọi là Mã Phi đã nhận ra điều gì đó. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Thanh trong kính chiếu hậu: "Anh Thanh, ngài cứ trực tiếp phân phó. Cái mạng này của tôi là anh Thanh ngài cho!"
"Tôi không chắc là có xảy ra chuyện gì hay không." Giọng nói của Đinh Thanh khàn khàn.
"Nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ chính là bỏ mạng."
"Tôi nguyện ý."
"Mã Phi, tôi phải sống. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, con trai của anh chính là con của tôi. Tôi cũng sẽ đảm bảo cho vợ anh một đời phú quý!" Đinh Thanh trầm giọng nói.
Xe con tiếp tục chạy về phía trước.
Trong buồng xe, người đàn ông trung niên tháo dây an toàn, ngồi vào hàng ghế sau…
"Cô qua đây."
Lục Bình xách túi công văn, đứng ở trước cửa, tay chống lên trên tủ giày để đổi giày. Lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô gái mặc váy ngủ màu trắng đang cúi đầu, đứng ở bên góc tường. Cô mím môi, đôi chân ngọc tinh xảo giẫm lên nhau, giống như là một con mèo sợ bị vứt bỏ.
Anh thở ra một hơi, sau đó nói.
Nghe thấy tiếng gọi, Xuân Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, chạy đến trước mặt Lục Bình. Ánh mắt sáng ngời nhấp nháy, nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
"Đây là số điện thoại của tôi."
Lục Bình lấy một cuốn sổ tay ra từ trong ngực, xé xuống một trang giấy, sau đó viết một dãy số lên rồi đưa cho cô gái.
Anh dừng một chút, sau đó mới bổ sung:
"Không có chuyện quan trọng thì không nên gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm!" Xuân Hạ dùng sức đáp một tiếng.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, cô gái trước mắt như sinh ra một loại cảm giác làm cho lòng người ta cảm thấy mềm mại và thương tiếc. Cho dù là Lục Bình hôm nay thì vẫn không khỏi cảm thấy có chút không nhẫn tâm và áy náy, nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi. Anh là một kẻ liều mạng…
Lục Bình đi tới trước cửa, đưa tay nắm lấy chốt cửa, đang định kéo ra. Lục Bình chợt nhận thấy được tầm mắt phía sau, anh quay người nhìn lại liền trông thấy cô gái yên tĩnh nắm chặt làn váy và tờ giấy ghi chú. Bên trong ánh mắt sáng ngời chứa đầy những giọt nước óng ánh, cố nén để cho nước mắt không rơi xuống.
"Hối hận rồi sao?"
"Có lẽ, tôi ngay từ đầu cũng chỉ nghĩ đến thân thể của cô."
Lục Bình ôn hòa hỏi.
Xuân Hạ lắc đầu giống như là trống bỏi: "Tôi chỉ nhớ rõ Lục tiên sinh là ánh sáng duy nhất chiếu sáng thế giới tăm tối của tôi. Tôi sợ nhất, sợ nhất chính là sẽ không còn được gặp lại Lục tiên sinh nữa."
"Tôi sẽ còn trở lại." Lục Bình nói.
Nói xong, anh không do dự nữa, lập tức kéo cửa bước ra ngoài. Không lâu sau, anh liền biến thành một nhân viên văn phòng bình thường xách túi công văn đi ra khỏi tòa nhà cao cấp, Anh nhìn về phía dòng xe cộ qua lại tấp nập, có ánh đèn led của cửa hàng nào đó ánh vào trên gương mặt của anh.
"Không thể tiếp tục bị giá trị quan bình thường trói buộc. Thế giới này là món đồ chơi của mình."
"Tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt là điều duy nhất mình có thể làm."
Lục Bình cảm giác mình rất đạo đức giả.
Tâm trạng thường đan xen giữa tùy ý và áy náy. Nhưng mà, đây đúng là tình cảm thân thật mà một người bình thường nên có.
⚝ ✽ ⚝
"Đồ không biết trời cao đất rộng!"
Hàng trăm cây nến chiếu sáng từ đường.
Khi người thủ hạ xông vào, mang theo ngọn gió lay động khiến cho ngọn lửa chập chờn. Ông Tông trưởng ngồi ở trên ghế thái sư trước bài vị sau khi nghe rõ lời nói thì trên gương mặt chưa từng lộ ra chút cảm xúc nào. Chốc lát sau, ông ta mới trầm giọng mắng: "Uổng công tôi coi trọng cậu ta như vậy, tưởng rằng có thể ẩn nhẫn 5 năm, tương lai chắc chắn sẽ là trụ cột của Tào Môn!"
"Thật sự cảm thấy bản thân dựa vào một thế lực giấu đầu lộ diện là có thể không cố kỵ gì sao? Làm chó săn dù sao cũng tốt hơn làm khẩu súng của người ta!"
"Tiểu Nhạc."
"Vậy thì tiễn cậu ta một đoạn đi."
Ông Tông Trưởng nhìn về phía thủ hạ, cao giọng nói.
Ánh nến hắt vào trên gương mặt ông ta. Khí chất hiền hậu trước đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ u ám khủng bố.
"Vâng!" Người đàn ông trung niên khom người, trầm giọng đáp.
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen khiêm tốn chạy ở trên đường phố. Đinh Thanh đeo kính râm lên, ngồi ở trên ghế phụ. Ánh mắt của anh không ngừng quan sát trước sau. Có bốn làn xe chạy lẻ tẻ… Trong tầm mắt, trong phạm vi 200 mét có bốn chiếc SUV, năm chiếc xe con bình thường, và hai chiếc xe tải. Đây đều là đội ngũ an ninh của anh.
Những chiếc xe này giả bộ thành người qua đường, ngăn cách chiếc xe anh ngồi với thế giới bên ngoài, đồng thời còn có tác dụng tạo ra trạm canh gác.
"Thái Tông lão có yêu cầu rất cao về sự trong sạch của những người bên cạnh mình."
"Xem ra là minh đã đa nghi."
Đinh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn về phía cấp dưới Mã Phi đã đổi quần áo với mình qua kính chiếu hậu. Đối phương đang đội một chiếc mũ lưỡi trai, cố gắng cúi đầu xuống.
"Báo cáo!" Tiếng báo cáo đột nhiên vang lên.
"Nói." Đinh Thanh ấn ấn tai nghe, trầm giọng nói.
"150 mét phía trước đang xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn. Chúng ta có nên thay đổi tuyến đường hay không."
Đối phương tiếp tục báo cáo.
Lông mày Đinh Thanh nhíu lại. Anh cầm máy tính bảng trong xe lên, mở video ra. Trong dòng xe cộ tấp nập, mấy chiếc xe đụng vào nhau, hiện trường tương đối thảm liệt, không giống như là chuyện có thể xử lý trong thời gian ngắn.
"Đồng ý thay đổi tuyến đường."
Đinh Thanh đáp lại. Trong màn hình, có máu tươi chảy ra từ khe hở của cửa xe, người sống sót chạy ra được từ bên trong xe đang kêu rên…
Đinh Thanh ngưng mắt quan sát tỉ mỉ, không xác định được đây liệu có phải là vụ tai nạn được cố ý tạo ra hay không.
Trong màn đêm.
Phía trước con đường, ánh đèn xi nhan của từng chiếc xe lần lượt sáng lên. Đoàn xe rẽ sang một con đường khác.
Đinh Thanh nhìn chăm chú một màn trước mắt. Anh nhìn thấy đoàn xe tiền đồn đang tiến về phía trước. Vào lúc chiếc xe của anh đang đuổi theo thì xe qua đường từ tây sang đông lập tức bắt được khe hở mà chen vào, chắn ngang giữa xe chính và các xe phụ.
Xe chính chạy một mình ở giữa đường phụ.
Đinh Thanh quan sát qua kính chiếu hậu, chú ý thấy xe phía sau và xe chính dường như cũng đang bị xe qua đường chen ngang vào.
"Tiến vào trạng thái báo động cấp 1." Đinh Thanh ấn lên tai nghe, trầm giọng ra lệnh. Anh lập tức móc một khẩu súng lục ra từ trong ngực và lên nòng.
"Mẹ kiếp!"
"Tốt nhất thật sự người qua đường, không thì ông đây sẽ đánh chết mày."
⚝ ✽ ⚝
Trong chiếc xe việt dã màu đen, người thanh niên mặc áo khoác da đáp một tiếng, sau đó nhấn tai nghe. Anh ta lưu loát mở chiếc túi màu đen dưới chân ra, đưa tay nắm chặt khẩu súng kim loại lạnh lẽo. Anh ta dựng súng bắn tỉa lên, cạch một tiếng, súng được lên nòng. Anh ta ghé mắt vào đầu nhắm chữ thập, nhắm ngay họng súng đen ngòm về phía những chiếc xe qua đường.
Ở bên trong xe, không ngừng có nhân viên tác chiến tiến vào khâu chuẩn bị.
⚝ ✽ ⚝
"Hay lắm.”
"Gió thổi không lọt như vậy?"
Trên một chiếc Mercedes- E khác lái tới từ làn đường đối diện.
Người đàn ông trung niên xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía những chiếc xe lẻ tẻ đã xen kẽ vào trong đội xe của đối phương với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào. Ông ta trông thấy trong chiếc SUV và xe con kia dường như có người đang nâng họng súng lên. Đầu ngón tay gõ gõ tay vịn, suy nghĩ một lúc, người đàn ông trung niên cầm bộ đàm lên:
"Khoan lại động thủ."
"Tiếp tục chờ đợi cơ hội."
Dòng xe không ngừng tiến về phía trước.
Bầu không khí đang dần trở nên khẩn trương và nóng bỏng. Sau khi lên đến đỉnh điểm, nó bắt đầu hơi buông lỏng và đi xuống dốc.
Lại tới trước một ngã tư khác.
Ánh đèn tín hiệu màu đỏ đang nhấp nháy.
"Bắt đầu hành động!"
Vẫn là chiếc Mercedes kia.
Nó vòng một vòng, xuất hiện ở trước một ngã tư khác, người đàn ông ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm về phía đèn tín hiệu trước mặt rồi ra lệnh.
Những chiếc xe qua đường xen lẫn ở trong đội xe lập tức bật xi nhan trái.
Đinh Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước… Đèn tín hiệu màu xanh sáng lên, xe SUV phụ trách canh gác bắt đầu khởi động. Nhưng mà đúng lúc này, biến cố bỗng nhiên xảy ra!
Xe vừa xuyên qua làn đường dành cho người đi bộ và chạy đến giao lộ thì đột nhiên có một chùm sáng chiếu tới.
Chiếc xe dừng ở phía trước giống như ngựa hoang mất cương, tiếng động cơ nổ vang! Sau đó, nó bắt đầu va chạm về phía chiếc SUV như là dã thú!
Phanh ——!
Tiếng nổ vang kịch liệt vang dội ở trong màn đêm!
Xe quay cuồng, bên trong xe, thân thể của cấp dưới đang cầm súng giống như là vỡ ra, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Phía sau xe, một chiếc xe qua đường khác cũng bắt đầu va chạm, chắn ngang ở phía trước con đường.
Cửa của chiếc xe kia đột nhiên mở ra, một bóng người màu đen bước xuống rồi lướt nhanh, quỷ mị hệt như bóng ma.
Quyền sư lập tức nắm quyền, móng vuốt đeo trên tay khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, dưới chân phát lực, thân thể giống như rồng lớn, lực lượng khổng lồ thuận theo bàn chân truyền đến tay.
Phanh ——!
Cửa sổ chỗ ngồi hàng sau vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, kèm tiếng thủy tinh nổ nát vụn, còn có tiếng đạn do Đinh Thanh bắn ra!
Đạn bắn vào trước móng vuốt kim loại, khúc xạ ra một tia lửa.
Quyền sư tướng mạo bình thường di chuyển sang một bên. Một cây gai bằng kim loại ghim vào trong người nào đó, chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, xuyên qua cổ của người đàn ông ngồi ở phía sau.
Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra lại nhanh.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Cặp thanh niên sinh đôi được Thái Tông lão cử đi theo lúc này mới đuổi qua đây. Bọn họ được phái tới đi theo Đinh Thanh, còn chưa sắp xếp công việc hộ vệ cụ thể thì đã xảy ra chuyện như vậy.
⚝ ✽ ⚝
"Tông Trưởng."
"Đinh Thanh đã chết."
Trong từ đường.
Người đàn ông trung niên rảo bước đi tới phía trước ghế bành, khom người với Ông Đức Lâm, báo cáo.
"Nhưng mà…"
"Thái Tông lão đã phái cặp anh em sinh đôi kia đến bên cạnh Đinh Thanh. Sư phụ Lý Quảng Hanh đã chết." Anh ta tiếp tục nói.
"Chăm sóc kỹ gia đình của sư phụ Lý."
Ông Tông lão nâng chén trà lên nhấp một hớp, trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
[ Keng keng keng ——]
Trong phòng ngủ chật hẹp.
Lục Bình đang ngồi ở trước bàn đọc sách tỉ mỉ đọc tình báo thì chợt nghe điện thoại di động reo.
"A lô."
"Hoa Thanh, có chuyện gì?"
Lục Bình ôn hòa hỏi.
Trong màn đêm.
Trong một căn nhà cổ xưa.
Một ông lão tóc bạc bước nhanh về phía trong sân, đi sâu vào phía sau sân nhà, dưới ánh đèn màu cam, Thái tông lão đang vung quyền, cuốn theo từng trận gió…
Ông lão dừng bước, không cắt đứt động tác của Thái tông lão.
"Chuyện gì?"
Sau khi tập xong một bộ quyền, ánh mắt Thái tông lão trở nên có thần, thở ra một hơi tạo thành một làn khói trắng thật dài. Ông nhìn về phía quản gia đi theo mình cả đời, trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện rồi."
"Thanh… Thanh gia bị giết."
Lão quản gia cúi đầu, khom người đáp.
Ông vừa dứt lời, sắc mặt của Thái tông lão lập tức trở nên khó coi tới cực điểm. Khí phách luyện võ cả đời, đánh quyền cả đời lập tức dâng cao một cách khiếp người. Vừa mới rời khỏi từ nhà ông, còn chưa kịp nói lời nào liền chết? Đây là đang đánh vào mặt của ông! Cũng là đang cảnh cáo ông, người bên cạnh ông đã sớm bị đối phương thẩm thấu thành cái rỗ.
"Bảo tất cả những người canh giữ bên ngoài tối nay lăn vào đây cho tôi!" Thái tông lão giận dữ nói.
"Tất cả quỳ xuống cho tôi!"
⚝ ✽ ⚝
"Đinh Thanh… Chết?"
Trong phòng ngủ chật hẹp.
Sau khi Lục Bình nghe thấy giọng nói trong điện thoại, con ngươi lập tức phóng đại, chỉ cảm thấy cả đầu ong ong một lúc rồi nổ vang. Sau đó, anh lập tức bị nỗi sợ hãi khổng lồ cắn nuốt. Trước đây, tuy rằng anh đã trải qua sinh tử, mặc dù có không ít người chết vì bảo vệ anh… Nhưng từ góc độ nào đó mà nói, Lục Bình luôn cố hết khả năng để đối xử với những người kia như là những con số bên trong trò chơi. Nhưng Đinh Thanh thì lại khác, Đinh Thanh là người anh tiếp xúc sớm nhất thông qua tình báo, tương tự, cũng là tâm phúc nòng cốt chân chính của anh-Đội ngũ chiến đấu đặc biệt.
Xuyên Hòa của Lý Ngọc Trân là bên vận chuyển và hậu cần.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện đều không thể không có Đinh Thanh. Bất kể là xuất phát từ tình cảm, hay là lực lượng quyền hành ỷ vào, Đinh Thanh đều là một nhân vật cực kỳ quan trọng đối với Lục Bình.
"Tôi biết rồi."
Toàn bộ cơ thể của Lục Bình giống như là bị nước thấm ướt. Cái chết của Đinh Thanh khiến cho anh cảm thấy tất cả dũng khí của mình đều đã bị đánh tan theo.
Anh điên cuồng nhớ lại cuộc nói chuyện qua video cách đây không lâu cùng Đinh Thanh và Thái tông lão.
Không biết điều này có liên quan gì đến hứa hẹn trong đó không?
Phải ráng chống đỡ mới được.
Bất kể nói thế nào thì bây giờ còn chưa có kết quả gì cả. Lục Bình nắm chặt điện thoại di động, phía trên gương mặt là sự sợ hãi và bất an không thể che giấu. Nhưng trong điện thoại, anh vẫn đáp lại bằng giọng nói ôn hòa có lực:
"Hoa Thanh, anh cứ tiếp tục làm chuyện mình nên làm."
"Chuyện bên phía Thanh Tử bất kể như thế nào thì tôi đều sẽ xử lý tốt. Tôi sẽ đích thân đòi lại công đạo cho Thanh Tử."
"Tôi đã biết."
Trong chiếc xe nhỏ màu đen, Tiết Hoa Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới đáp lại: "Tôi thay Thanh Tử đa tạ tiên sinh!"
Đối với cái chết của Đinh Thanh, phản ứng của Tiết Hoa Thanh không hề kịch liệt như Lục tiên sinh. Tuy rằng anh cảm thấy bi thương, nhưng nếu đã lựa chọn đi ở trên con đường này thì phải chuẩn bị kỹ càng từ sớm.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Bình rũ tay xuống, nắm điện thoại di động một lúc sau đó vô lực buông ra…Điện thoại di động rơi xuống trên sàn nhà.
Yết hầu anh nhấp nhô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về bàn đọc sách, rèm cửa sổ với ánh mắt vô thần. Anh nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua tủ sách có thể đổi mới tình báo, chiếc giường nhỏ, phòng ngủ…
"Đinh Thanh."
"Chết?"
Lục Bình ôm hai chân, thấp giọng nói một câu.
Con đường mà anh lựa chọn quả thực là quá tàn khốc, chỉ cần hơi bất cẩn một chút hoặc có lẽ là vận may không được tốt cho lắm thì sẽ chết không còn lại gì.
"Nhắc tới đây mới nhớ, mình có thể sống cho tới hôm nay sợ là có quan hệ rất lớn đối với vận may. Mình đơn thuần chỉ là đang đánh cuộc, cược rằng trước khi mình tìm được bến đỗ an toàn, sẽ không có thế lực nào mất lý trí đến nỗi liều mạng ra tay với mình!"
"Thời gian rất ngắn!"
“Mình chạy rất nhanh!"
"Không ngừng khiến cho những đại lão kia cảm thấy kiêng kỵ! Đây cũng là nguyên nhân mà mình còn sống! Nhưng mình không thể cứ dựa mãi vào vận may được…"
Lục Bình thở hổn hển, thân thể đang run rẩy.
"Đinh Thanh… chết rồi. Mình nên làm gì đây?"
Anh một lần nữa thấp giọng tự nói.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Đinh Thanh rên lên một tiếng.
Viên đạn bắn trúng lồng ngực của anh, máu tươi nhuộm đỏ quần áo. Anh tiếp tục nổ súng, sau đó thở hổn hển vịn cửa xe rồi ngồi xuống. Sau khi anh ngồi xuống ở phía sau thân xe, tiếng súng vẫn không ngừng vang lên ở bên tai… Đinh Thanh đưa tay ra trước ngực, viên đạn bị áo chống đạn trên người ngăn cản hơn nửa, chỉ ghim vào trong máu thịt một chút rồi không tiến thêm.
Máu tươi còn đang tuôn ra, lòng bàn tay cũng bị thấm ướt.
Thân thể Đinh Thanh khom xuống, kéo cửa xe hàng sau ra… chiếc gai kim loại đâm chuẩn xác vào yết hầu của Mã Phi. Dựa theo góc độ phát lực và tử vong này, trước khi Mã Phi chết, lẽ ra phần cổ phải được nâng lên và gương mặt hướng lên trên. Nhưng cho đến cuối cùng, Mã Phi đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để che giấu gương mặt của bản thân cho tới khi thân thể dần trở nên lạnh lẽo.
Anh chỉ kiên trì được mấy giây ngắn ngủi, lúc này, cặp anh em sinh đôi kia đã chạy tới.
"Anh Thanh!"
Ánh mắt Đinh Thanh đỏ hoe, vươn tay nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Mã Phi, môi anh run run, sau đó giận dữ hét lên một tiếng thê lương.
Phương xa.
Ven đường.
Trong chiếc xe nhỏ màu đen, sau khi người đàn ông trung niên nghe rõ một tiếng này liền đẩy gọng kính một cái, sau đó bình tĩnh đáp: "Đi thôi."
Tiếng súng dần dần biến mất. Đinh Thanh cúi đầu, ngồi vào trong xe, biến mất ở giữa mà đêm.
Tin tức Thanh gia Tào Môn tử vong nhanh chóng được lan truyền trong giới giống như là một trận gió… Tại quán bar Sắc Giới, đám người đi theo Đinh Thanh và tập đoàn vận tải Trung Hải không ngừng tụ tập.
Trong phòng khám tư nhân bảo mật.
Viên đạn được lấy ra ngoài.
Đinh Thanh mặc áo lại rồi đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Anh hất rèm cửa sổ ra, nhìn về phía thành phố dưới màn đêm, đôi mắt có chút xuất thần: "Hiện tại, địch sáng ta tối."
Gương mặt của anh lại lần nữa trở nên lạnh lùng, móc ra một chiếc điện thoại di động khác rồi gọi cho Lục tiên sinh.
"A lô…"
"Lục tiên sinh, là tôi."
"Tôi chưa có chết, đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm, tạm thời còn không cần ngài ra tay."
Điện thoại bị cắt đứt.
Đinh Thanh tiếp tục gọi tới một dãy số khác.
⚝ ✽ ⚝
Trong căn phòng ngủ chật hẹp.
Lục Bình nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, vẻ mặt không ngừng thay đổi, bi thương và vui sướng không ngừng xen lẫn. Vào mấy tháng trước, anh vẫn chỉ là một nhân viên công ty bình thường nhất, sao có thể nhìn thấu được kế hoạch và thủ đoạn của Đinh Thanh chứ?
Chuyện duy nhất mà anh có thể làm chính là tiếp tục đeo tấm mặt nạ trên mặt, dán chặt lớp da thú kia lên người của mình!
"Thái tông lão."
"Là người đàn ông có nốt ruồi ở giữa hai hàng lông mày."
Giọng nói của Đinh Thanh khàn khàn, trầm giọng nói ra.
Vào lúc Thái tông lão phái người bảo hộ mình, anh đã đánh giá rằng Ông Đức Lâm chắc là sẽ không chịu được bao lâu. Nhưng lại không nghĩ đến, mức độ thẩm thấu của Ông Đức Lâm đối với Thái tông lão thế mà đã đến mức này. Anh đã dùng thủ đoạn cặn kẽ, bí mật đi tới chỗ ở của Thái tông lão. Trong toàn bộ quá trình, ngoại trừ quản gia thì chỉ bị một người đàn ông kia nhìn thấy.
Nhưng mà ban nãy, vào giờ phút quan trọng lúc gặp tập kích, động tác đánh giết của sát thủ vô cùng rõ ràng. Đối phương biết rõ đó là anh, biết rõ anh ngồi ở kia.
⚝ ✽ ⚝
Vầng trăng lưỡi liềm treo cao ở trên không trung.
Bên trong sân nhà.
Thái tông lão đi ra từ trong phòng, nhìn về phía đội ngũ đang quỳ ngay ngắn trước mặt với vẻ mặt không cảm xúc: "Con người của tôi ghét nhất chính là phản bội."
Ông rảo bước đi về phía người đàn ông từng ngăn cản xe của Đinh Thanh.
Ông hơi dừng lại, ánh mắt nhìn xuống, sau đó mở rộng bàn tay đánh ra một lực lượng khổng lồ mang theo từng tiếng xé gió. Lòng bàn tay vỗ vào trên trán của người đàn ông trung niên kia, máu tươi bắt đầu rỉ ra và không ngừng chảy xuống…
Người đàn ông trung niên kia chỉ vừa ngẩng đầu lên, ánh sáng trước mặt đã dần trở nên ảm đạm…
"A…"
Hôm sau.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ.
Lục Bình ngáp một cái, xoa xoa huyệt thái dương có chút căng đau, đổi dép, đứng ở giữa giường và bàn đọc sách. Tuy rằng tâm tư có một chút bất ổn, nhưng anh vẫn nghiêm túc giãn cơ, sau khi uống một ly nước ấm liền bắt đầu bài tập hôm nay.
"Suy nghĩ kỹ một chút."
"Bản thân ngày hôm qua rốt cuộc đã trải qua những gì? Sau khi tan việc, đầu tiên là đi gặp Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh. Trong cuộc nói chuyện kia, mình đã để Tiết Hoa Thanh thành lập được mạng lưới tình báo tên là Lục Nhĩ."
"Sau đó, mình đi gặp Xuân Hạ, nói chuyện video cùng Thái tông lão."
"Đinh Thanh chết."
"Đinh Thanh không chết."
Kết thúc tập luyện, Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách. Theo thường lệ đầu tiên là tháo rời và lắp ráp khẩu súng lục. Trong quá trình ngày này qua ngày khác, Lục Bình đã càng ngày càng quen thuộc đối với công cụ giết người này, lúc tập luyện trong nhà kho đã có thể nhận thấy được kỹ thuật bắn súng được đề cao một cách rõ ràng.
Lục Bình kéo túi tennis ra, nâng súng bắn tỉa lên. Động tác của Lục Bình chợt dừng lại, từng hình ảnh đêm qua bỗng thoáng qua như đèn kéo quân.
"Cuộc đời của mình đã hoàn toàn đi chệch."
Lục Bình thở dài một tiếng.
Anh tiếp tục quen thuộc tháo khẩu súng bắn tỉa ra. Đồng thời, anh còn ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng ngủ của mình một vòng, trên mặt lộ ra chút vẻ cổ quái.
"Hai ngày này, mình đều ngủ không yên ổn, rất sợ lúc đang ngủ, cơ quan không cẩn thận sẽ bị kích động, sẽ thiêu chết vị đại lão thần bí đang đi lại giữa toàn bộ Trung Hải này."
Lục Bình lắc đầu.
Anh vụng về nhưng vẫn cẩn thận cài đặt cơ quan trong phòng, khi người ngoài chạm vào bìa hồ sơ màu nâu trong giá sách thì sẽ kích động cơ quan. Tất cả thông tin tình báo ở dưới giường sẽ lập tức bị đốt cháy. Dầu sôi lửa bỏng, ngọn lửa kịch liệt kia sẽ không thể dập tắt trong khoảng thời gian ngắn được.
Trong lúc suy nghĩ, khẩu súng bắn tỉa trong tay đã được tháo rời, lắp rồi lại tháo.
Sau khi rửa mặt xong, anh xách túi công văn lao vào dòng người tấp nập trong giờ cao điểm buổi sáng của thành phố.
Sáng sớm.
Văn hóa Ngô Minh.
"Anh Bình, anh xem thiết kế này của em một chút, cái chỗ này nên phối màu như nào thì tốt đây?"
Lục Bình và Cố Đại Thạch vừa đi ra khỏi phòng làm việc của chủ quản, bạn gái Trương Oánh Oánh đã vẫy tay kêu.
Trong ngực Lục Bình còn đang ôm tài liệu, đứng ở phía sau lưng bạn gái nhà mình. Anh nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, bàn tay còn lại niết niết gương mặt trắng nõn của Trương Oánh Oánh. Hai ngón tay bấm một cái, miệng Trương Oánh Oánh liền biến thành hình chữ O. Trên gương mặt Lục Bình lộ ra nụ cười, đồng thời nói ra đề nghị của mình.
"Đáng ghét!" Trương Oánh Oánh nói đùa.
"Thật là lợi hại. Hiện tại internet phát triển như vậy nhưng chuyện xảy ra trên người Đinh Thanh đêm qua lại không truyền ra một chút âm thanh nào."
"Thế giới bên kia là cái bóng mờ của thế giới này, tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, là nhóm người áp đảo phía trên người bình thường."
Lục Bình ngồi trở lại trước bàn làm việc, lướt xem các nền tảng mà chẳng có chút mục đích gì. Phía sau gương mặt bình tĩnh, mí mắt khẽ run lên. Nước trong cái vòng kia thực sự là quá sâu, thế giới trong mắt người bình thường chỉ là một góc của tảng băng của thế giới chân thật.
"Ài!"
"Đinh Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
⚝ ✽ ⚝
"Đinh Thanh."
"Vào buổi tối hôm nay, tôi sẽ tổ chức hội nghị tông lão, bức bách Ông Đức Lâm nhường ngôi."
Tại một căn nhà kiểu cũ ở Trung Hải.
Nhà chính.
Thái tông lão mặc áo khoác ngoài màu đen ngồi ở trước ghế bành, ông nhìn về phía Đinh Thanh đang ẩn mình trong bóng tối, uy nghiêm nói.
"Tôi nghe Thái tông lão." Đinh Thanh trầm giọng đáp.
"Ông Đức Lâm phái người tập kích cậu đúng là một nước cờ hay, nhưng cũng là một nước đi xấu. Ông ta thành công, như vậy người chết chuyện tiêu tan, bao gồm cả tôi đều sẽ không vì cậu mà đắc tội với Ông Đức Lâm. Nhưng bây giờ, ông ta thất bại, cậu còn sống… Ông Đức Lâm với tư cách là người phát ngôn chân chính của Tào Môn làm ra chuyện xấu như này thì cho dù như thế nào đều cũng sẽ không thể chạy thoát."
Thân thể Thái tông lão ngồi thẳng tắp, giống như một ngọn giáo dựng thẳng lên trời. Hai tay ông để ở trước người, tiếp tục nói: "Cậu là người phát ngôn của nhánh thứ ba, cậu không có chết, như vậy Ông Đức Lâm sẽ có hành động không đúng. Dựa vào lý do của cậu, tôi sẽ liên hợp hơn nửa số trưởng lão còn lại."
"Đinh Thanh."
"Có tôi."
"Qua tối hôm nay, tôi hi vọng cậu có thể ghi nhớ lời hứa hẹn của vị Lục tiên sinh kia trong cuộc gọi video đêm qua." Thái tông lão nghiêm túc nói.
⚝ ✽ ⚝
Mặt trời chiều ngả về tây.
Màn đêm buông xuống.
"Anh Bình!"
Giờ cao điểm buổi tối, trước ga tàu điện ngầm.
Đoàn xe đã đến, ánh mắt bạn gái Trương Oánh Oánh sáng ngời, chợt gọi một tiếng. Vào lúc Lục Bình quay mặt sang, cô đột nhiên nhón chân lên khẽ hôn lên môi bạn trai. Sau đó, cô lập tức cười đùa chạy vào trong tàu. Cô đứng ở cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạn trai nhà mình qua cánh cửa kính, cho đến khi tàu điện ngầm đi xa và không còn nhìn thấy người nữa.
Lục Bình sờ miệng một cái, quay người đi ngược lại với dòng người.
⚝ ✽ ⚝
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tào Môn, từ đường.
Đoàn xe màu đen không ngừng dừng ở trước tòa kiến trúc kiểu cũ. Mấy ông lão ngày thường đã rời khỏi tầng quyền lợi và về hưu dưỡng lão đều chống gậy run rẩy đi về phía từ đường.
Kiến trúc cổ xưa chiếm toàn bộ vách tường, phía trước hàng trăm tấm bài vị là hoàng loạt ánh nến lung lay. Ánh lửa màu đỏ làm nổi bật những lời răn dạy được khắc trên những cây cột.
"Tông Trưởng!"
"Ông Tông Trưởng!"
Ông Đức Lâm gương mặt nho nhã, mặt mũi hiền hậu đi xuống từ trên xe.
Trong quá trình ông ta bước vào từ đường, không ngừng có người cung kính chào hỏi ông ta.
"Thái tông lão, tại sao lại tổ chức hội nghị như vậy? Thân thể của các lão tiên sinh không tốt, không thể dễ dàng bị quấy rầy." Ông Đức Lâm rảo bước, đi vào từ đường. Ánh mắt của ông ta quét qua mấy ông lão đang ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành rồi đi vào trong, ngồi lên ghế chủ vị. Ông ta nhìn về phía Thái tông lão đầu trọc, trong giọng nói mang theo chút ý trách mắng.
Trong tòa từ đường là một mảnh đen kịt.
Số ghế gỗ lim được đặt nhiều hơn ngày thường, nhưng toàn bộ đều được ngồi đầy.
⚝ ✽ ⚝
"Sư phụ."
"Ngài nói xem tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Bên ngoài từ đường.
Đội giám sát Trung Hải cũng phái xe tới.
Bọn họ chỉ đến gần một góc, không phải là người phụ trách chủ yếu. Chiếc Passat cũ kỹ từng phụ trách theo dõi quá trình Đinh Thanh lên nắm quyền tập đoàn vận tải Trung Hải lại xuất hiện. Lão đội trưởng Mã An Bang và đồ đệ đều đang nhìn chằm chằm tình huống bên này.
Thanh niên trẻ tuổi nhìn về kiến trúc cổ xưa phương xa, lo lắng nói.
"Chỉ sợ là tụ tập bởi vì Đinh Thanh."
Mã An Bang vẫn là cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kia. Ông ta chồng mấy miếng bánh bao khô lên nhau, ăn từng miếng ăn, cảm thấy khát liền vặn nước suối ra uống ừng ực mấy ngụm lớn.
"Đinh Thanh, tôi còn tưởng rằng cậu ta có thể quậy ra được chuyện gì lớn. Ai biết được, không đến hai tháng đã chết rồi." Thanh niên nói, trong giọng nói còn mang theo một nụ cười châm biếm.
"Chết cũng tốt."
"Những tên rác rưởi này đều nên chết sạch sẽ mới phải!"
Lão đội trưởng Mã An Bang mắng, ông ta vừa nói vừa phun nước miếng xen lẫn với vụn bánh mì.
"Nhưng mà…" Lời nói đột ngột chuyển hướng.
"Tôi luôn cảm thấy có chút không đúng. Mí mắt phải vẫn luôn giật giật không ngừng…Mỗi lần nó giật đều sẽ không có chuyện tốt." Mã An Bang tiếp tục nói.
Trên gương mặt tang thương, trong đôi mắt hiện lên từng tia máu, từ sau khi tối ngày hôm qua nhận được tin tức Đinh Thanh xảy ra chuyện cho đến bây giờ đã ròng rã một ngày một đêm ông ta chưa từng khép mắt lại.
[ Lách cách…]
Trong hành lang mờ mịt.
Lục Bình móc chìa khóa ra từ bên trong túi, tiếng va chạm dễ nghe có vẻ vô cùng rõ ràng.
"Hô!"
Lục Bình đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi. Anh tối nay không muốn đi đâu cả, chỉ muốn về nhà thật sớm. Giống như là khi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy trời u ám thì phản ứng đầu tiên của bất kỳ người nào đều là bước nhanh hơn, muốn chạy vào bên trong nhà sớm một chút.
"Ơ!"
"Bình Tử!"
Ánh đèn dịu dàng chiếu vào mặt. Trong phòng khách, chị Mẫn Đan chắc cũng là vừa mới tan làm. Cô treo áo khoác ở bên hông, xắn ống tay áo sơ mi lên, bộ ngực phập phồng đung đưa… Cô vừa mới mở TV ra, đặt nồi lẩu mới đặt ở ngoài lên trước bàn. Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn lại theo tiếng, rồi vẫy tay kêu.
"Đúng lúc, có muốn ăn cùng với chị một chút không?" Hạ Mẫn Đan dời mông một chút.
"Vậy thì ăn một chút!" Lục Bình vừa thay đổi giày vừa đáp.
Nồi lẩu tỏa ra hơi nóng hừng hực, tương ớt không ngừng quay cuồng ở trong nồi. Ăn thư thái, uống thống khoái. Đôi chân bọc trong tất Mẫn Đan bắt chéo… Lúc này, cô nhìn về phía Lục Bình với dáng vẻ có chút tủi thân, hỏi:
"Bình Tử, cậu nói xem người có tiền thích xem người khác là món đồ chơi giải trí như vậy sao?"
"Sao thế?"
Lục Bình đang nhúng một cái dạ cỏ, nghe thấy lời này, anh theo bản năng dừng động tác nhai nuốt lại, bưng chén lên, bình tĩnh hỏi.
"Còn nhớ cô gái trẻ tuổi giàu có mà chị từng kể với cậu nghe lần trước hay không?"
"Chị đây thật sự xem cô ấy là một người bạn tốt. Nhưng mà từ mấy ngày trước… Thái độ của cô gái kia đối với chị đột nhiên trở nên vô cùng lãnh đạm, giống như là một người xa lạ! Cậu nói xem, nếu như thực sự là có lý do gì đó thì chị cũng có thể tiếp nhận! Nhưng mà cái kiểu thay đổi đột ngột không báo trước này khiến cho chị cảm thấy bản thân thật giống như trở thành công cụ giải trí của người ta."
Chị Mẫn Đan nhổ nước bọt, nói: "Như vậy thì như vậy! Công cụ thì công cụ đi! Hai người bọn chị vốn đã không phải là người cùng đẳng cấp, có lẽ ngay từ đầu chị đã không nên cảm thấy may mắn. Nhưng mà, Bình Tử, chị vẫn nhổ nước bọt với cậu một chút! Cậu không biết những người có tiền này có bao nhiêu kỳ lạ đâu! Sau khi cô gái kia xem tôi như người lạ thì không chỉ không rút lại đầu tư, thậm chí còn lại đầu tư thêm 10 triệu! Chị chỉ cần dựa vào 20 triệu đầu tư của cô ấy thôi thì mỗi tháng đã thu được một con số lớn rồi!"
"Trời ơi, những người có tiền thích làm nhục người khác như vậy sao?!"
"…" Lục Bình không có trả lời, chỉ tiếp tục ăn lẩu.
⚝ ✽ ⚝
Phòng khách tỏa hơi nóng hừng hực, bốc lên một tầng hơi nước trên lớp thủy tinh.
Trong màn đêm.
Tại từ đường cổ xưa uy nghiêm.
"Tiểu Thái. Cậu gọi mấy lão gia hỏa chúng tôi tới đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Một ông lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua từ đường. Chờ sau khi không còn người nào tiến vào từ đường nữa, giọng nói khàn khàn lập tức vang lên.
Ông vừa dứt tiếng, bên trong từ đường lập tức yên tĩnh lại.
Phía trước bài vị, Ông Đức Lâm ngồi trên ghế chủ vị nghe vậy thì động tác không dừng lại, vẫn bưng chén trà lên nhấp một cái.
"Tôi mời các vị tiền bối cùng qua đây, là vì một chuyện mà Đinh Thanh từng nói tại từ đường vào đêm hôm trước…"
"Một số tông lão đang ngồi đây đều biết rõ Đinh Thanh nói những gì. Tôi vốn còn không chấp nhận, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy chuyện này đáng để nói một chút!"
Ánh mắt Thái tông lão sáng như đuốc.
Ông ngồi ngay ngắn ở trước ghế bành, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp kéo tiết tấu cuộc nói chuyện tới mức cao nhất.
Bên trong từ đường có người nào mà không phải là lão hồ ly? Bọn họ được mời đến từ đường, đều đang phỏng đoán về ý đồ của Thái tông lão, hiểu rõ chắc là có liên quan tới chuyện Đinh Thanh gặp tập kích. Nhưng không nghĩ đến, đối phương mới mở đầu đã nhắm ngay vào mâu thuẫn rồi!
"Đinh Thanh nói Tào Môn là công cụ, có thể tồn tại lâu dài ở Trung Hải, tồn tại ở Triệu Quốc là dựa vào sự cân bằng, mà không phải là trở thành tay sai, tư binh của gia tộc nào đó!"
"Điều này cũng đúng là những điều mà chúng ta vẫn đang làm."
"Nhưng những năm gần đây, sự cân bằng này đã bị đánh gãy."
Lời nói của Thái tông lão càng ngày càng vang vọng, thậm chí dần dần nổ vang như là lôi đình.
Ông với tư cách là người phát ngôn của bộ chấp pháp Tào Môn. Lời này tương đương với việc trực tiếp bắn pháo về phía Ông Đức Lâm Tông Trưởng! Trong góc, ba người phát ngôn của ba ngành nghề còn lại là nghề giải trí, tài chính và bất động sản- mấy người Hàn Đông Hải đều chỉ có thể coi là tiểu bối trong hội nghị từ đường tối nay. Bọn họ ngồi ở góc, liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu rõ, đây là Thái tông lão đang bắt lấy lý do Đinh Thanh bị sát hại để công kích Ông Tông Trưởng!
Nhưng thế làm sao, Đinh Thanh đã chết, người chết sẽ không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì!
Tối nay, kết quả sau cùng cùng lắm chỉ là Ông Tông Trưởng lùi một bước, từ bỏ một số lợi ích không nặng không nhẹ, tuyệt đối không thể dao động đến địa vị của người kia.
"Thái Tông lão nói rất đúng." Ông Tông Trưởng buông trà xuống.
Đợi Thái tông lão nói xong, trên gương mặt hiền hậu của ông ta lập tức lộ ra vẻ áy náy mà đáp lời. Sau khi hơi dừng lại một chút, ông ta liền đối mắt của ánh mắt của tất cả mọi người ở bên trong từ đường, tiếp tục nói: "Tôi ngày hôm qua cũng đang suy nghĩ lại vể chuyện này. Bởi vì một số nguyên nhân của Tào Môn, tôi không thể nào không ỷ lại Kiều gia nhiều hơn…Nhưng cũng chính nhờ lực lượng của Kiều gia, Tào Môn mới có thể sinh tồn được từ trong nguy cơ, hơn nữa còn phát triển tới hôm nay."
"Hiện tại Tào Môn có đầy đủ lực lượng và tự tin để đứng vững cân bằng lần nữa. Có lẽ đây sẽ là thời điểm làm ra một ít thay đổi."
Ông Đức Lâm nói.
Bên tay phải, vẻ mặt của Thái tông lão trở nên ngưng trọng. Thủ đoạn của Ông Đức Lâm rất cao, không có lựa chọn trở nên mâu thuẫn gay gắt, ngược lại dứt khoát thừa nhận sai lầm. Nhưng ngược lại, ông ta lại biến sai lầm và tư tâm thành chuyện không thể không làm như vậy! Cuối cùng, lấy một câu nên thay đổi để kết thúc…
Thái tông lão sống từng này tuổi, có địa vị như vậy rồi, nhưng trong chớp mắt vừa rồi sống lưng vẫn không khỏi nổi da gà.
Chỉ trong chốc lát đã hóa giải sạch sẽ mâu thuẫn quan trọng nhất.
"Đức Lâm có thể thừa nhận sai lầm, thái độ này vô cùng tốt."
Bên trong đám trưởng lão già nua của thế hệ trước, một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Tiểu Thái, cậu có còn gì muốn nói nữa không?" Ông tiếp tục nói.
⚝ ✽ ⚝
"Hiện tại, tôi muốn nói về chuyện thứ hai."
"Ông Đức Lâm thân là người đứng đầu của một thế lực, tiến hành thẩm thấu và giám sát toàn diện đối với mười hai vị trong hội tông lão! Tiến hành tập kích người phát ngôn thứ ba- chủ tịch tập đoàn vận tải Trung Hải- Đinh Thanh! Bất kỳ lời nói phản đối Kiều gia nào trước đó đều sẽ bị xóa đi trước thời hạn. Đây có phải thật sự là bất đắc dĩ trong miệng Ông Đức Lâm hay không?"
Thái tông lão đưa tay gõ gõ bàn uống trà.
Ông nhìn như không dùng lực, nhưng tiếng gõ rõ ràng thanh thúy lại giống như là tiếng pháo nổ vang ở bên tai mọi người. Giọng nói của ông vang giọng, giống như là sấm sét nổ vang.
Dưới trường hợp như vậy, nói lời như vậy chính là chân chính vạch mặt, không có chỗ trống để quay về.
Trong từ đường, sắc mặt của tất cả trưởng lão lập tức thay đổi. Ba người phát ngôn trẻ tuổi đều cúi đầu, không dám lộ diện ở trong vòng nước xoáy này.
"Đáng tiếc là, mộng tưởng của một số người nào đó cuối cùng lại không được như ý muốn."
Thái tông lão cười lạnh nói.
Nói xong, ông nhìn về phía bên ngoài từ đường, cao giọng hô: "Đinh Thanh!"
"Đi vào để cho các tổ tông làm chủ cho cậu!"
Trước bài vị, trên ghế chủ vị, Ông Đức Lâm không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chú về phía ngoài cửa. Chỗ đó có một bóng người xuất hiện, đối phương chậm rãi rảo bước đi vào bên trong từ đường.
Ánh nến chập chờn chiếu sáng gương mặt người đàn ông.
Đinh Thanh!
Chính là Đinh Thanh!
Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao.
Trong từ đường xưa cũ, ánh nến chiếu sáng màn đêm.
"Hô!"
Khi sải bước ở bên trong đội ngũ an ninh, tất cả ánh mắt và áp lực đều ngay lập tức tập trung vào trên người Đinh Thanh vốn đã chết. Đây là một phạm vi tàn khốc, người chết vạn sự dừng… Anh không có chết, chuyện vui ngược lại liền lớn.
Đứng ở trước cánh cửa từ đường, Đinh Thanh đối mặt với các tầm mắt của các tông lão từ trong từ đường đen kịt. Anh trang nghiêm dừng lại, sửa sang cái áo không có chút nếp nhăn nào…thở sâu ra một hơi.
Đứng trước cuộc giao phong của tầng thứ này, không đến mức giày rơi xuống đất thì không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
"Quả quyết."
"Tàn nhẫn."
Đinh Thanh thì thầm.
Đây là phẩm chất chung của tất cả đại lão.
Đúng lúc này, làn gió lay động vạt áo, Đinh Thanh bước qua cánh cửa. Ánh nến chập chờn ánh vào trên gương mặt anh. Trước ghế bành, các trưởng lão hơn 60 tuổi đều đang dùng những ánh mắt với hàm nghĩa khác nhau để theo dõi anh… Giờ phút này, nếu như là Lục Bình bị nhìn chăm chú như vậy, sợ rằng sẽ rất khó để cất bước!
Đây không phải là bởi vì Lục Bình phế vật, mà là xuất thân của hai người khác nhau. Người trước hai tháng trước vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Nhưng Đinh Thanh lại là người lăn lê bò trườn đi lên từ trong vũng nước bùn, trưởng thành và sinh tồn giữa máu và lửa. Nếu đơn thuần luận về năng lực, hiện tại Lục Bình còn kém xa Đinh Thanh.
Hai chân giẫm trên nền gạch màu xám xanh, đi ở trên lối đi chỉ đủ cho hai người đi giữa hai hàng ghế.
Đinh Thanh đứng ở trước mặt Ông Đức Lâm, nghênh đón ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương. Anh bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía bức tường để bài vị. Tay trái ôm lấy tay phải, cung kính chắp tay hành lễ. Sau khi hạ người xuống thì anh đột nhiên trợn tròn hai mắt, dùng giọng điệu bi phẫn đến mức tận cùng giận dữ hét lên:
"Tổ tông ban phúc!"
"Đinh Thanh —— còn sống trở về!"
Giọng nói vang vọng khắp từ đường, thậm chí còn có chút đứt quãng.
Người đi đến vị trí này, có người nào mà không phải là một diễn viên hàng đầu chứ. Đinh Thanh cũng là như thế, lần thứ nhất quát mắng Tông Trưởng Tông lão tại từ đường, lần này chính là bày ra vẻ bi thương, trở về từ cõi chết! Sức dãn khổng lồ này có thể dùng làm giáo án để cho các học viện diễn xuất dạy học.
Trong từ đường, bầu không khí trở nên khẩn trương và yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ông Đức Lâm híp mắt lại, bất kể nói thế nào, Đinh Thanh còn sống sót đứng ở trước mặt chính là sai lầm trọng đại của bản thân. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú hướng về phía Thái tông lão, sau đó, ánh mắt lại quét qua đám trưởng lão.
⚝ ✽ ⚝
"Ông Tông Trưởng."
Đinh Thanh duy trì dáng vẻ chắp tay rất lâu, sau đó liền đứng dậy. Anh nhìn thẳng về phía Ông Đức Lâm, cao giọng kêu. Nói xong liền bắt đầu liệt kê bảy tội lớn của Ông Đức Lâm.
⚝ ✽ ⚝
Lời nói nóng bỏng không ngừng vang dội bên tai mọi người.
Ông Đức Lâm nâng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng. Không nhắc tới bảy tội lớn kia, điều trụ cột nhất chính là thân là người đứng đầu một thế lực lại ra tay tập kích người phát ngôn bên trong môn. Sau đó, đối phương còn xuất hiện ở trước mặt, đây chính là như nghẹn ở cổ họng…
"Sao lại đến mức này chứ?" Đinh Thanh dứt tiếng, anh thở dài nói.
"Thôi vậy."
"Thôi vậy."
"Tôi không ngồi lên vị trí Tông trưởng này nữa cũng được."
Ông Đức Lâm không có giải thích, vẫn bày ra vẻ mặt hiền hậu rồi thở dài một hơi. Nói xong, ông ta nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, tiếp tục nói:
"Năm đó tôi đã từng chấp chưởng Tào Môn, hiện tại chắc là nhiệm vụ của tôi cũng đã kết thúc."
Ông ta không chính diện đáp trả lời chỉ trích của Đinh Thanh, chỉ là lộ ra dáng vẻ mệt mỏi rồi tiếp tục nói:
"Đúng lúc, tôi đã sớm mệt mỏi rồi."
"Tổ tông trên cao!"
Ông ta chắp tay, ôm quyền.
“Ông Đức Lâm tôi không thẹn với lòng, không hổ là Tào Môn."
"Thái tông lão, sau này còn cần phiền ông phí tâm nhiều hơn… Tôi đành xin nghỉ hưu sớm thôi." Ông Đức Lâm vừa nói vừa chống hai tay đứng dậy, chắp tay hành lễ ở trước mặt tất cả mọi người. Ông ta dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ như trút được gánh nặng. Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên trước cửa: "Tiểu Nhạc, chúng ta đi thôi."
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ông Tông Trưởng tựa hồ như là già rồi, ông ta cất từng bước một đi ra khỏi từ đường, biến mất trong sân nhỏ.
Đinh Thanh và Thái tông lão cùng nhìn nhau, chỉ cảm thấy hai người bọn họ giống như là một quyền đánh vào trên bông vải. Ông Đức Lâm này quả thực quá quả quyết, trước khi bọn họ có thể đóng chặt tiền đặt cuộc, đối phương liền quả quyết lấy lui làm tiến, bày ra dáng vẻ không thể không rời đi!
Khó chịu!
Rất khó chịu!
Nếu như là vậy, cho dù để cho Đinh Thanh lên nắm quyền thì sợ rằng cũng sẽ là danh bất chính ngôn bất thuận, phải bỏ ra càng nhiều công sức hơn để đi thu thập!
Hiện tại, quyền chủ đạo lại bị Ông Đức Lâm nắm ở trong tay!
Nói không chừng, đối phương còn có cơ hội được mời trở về.
Trong thời gian quá ngắn, suy nghĩ của Đinh Thanh và Thái tông lão lập tức lưu chuyển. Nhưng rất nhanh, ánh mắt bọn họ đồng thời ngưng tụ lại… Không có cơ hội do dự, trận đánh cờ ở cấp bậc này sẽ không thể nào phát triển dựa theo ý nghĩ của mình được. Cái gọi là gặp chiêu phá chiêu đã là như vậy. Đây là chuyện xấu, nhưng cũng có thể biến thành chuyện tốt. Đối phương lấy lui làm tiến, vậy mình sẽ tiến lên một bước, cứ ngồi ở vị trí kia trước đã, trận cờ phía sau tự nhiên sẽ có thủ đoạn mới!
"Đất nước không thể một ngày không có vua, Tào Môn cũng không thể một ngày không chủ."
"Tôi tiến cử Đinh Thanh đảm nhiệm vị trí Tông Trưởng mới của Tào Môn." Gương mặt Thái tông lão lộ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp từ đường.
Trong tầm mắt của ông, hai trong bốn nhà thuộc Tào Môn lập tức hưởng ứng, một số Tông lão đánh hơi được hướng gió hoặc là nhận được đánh tiếng trước thời hạn cũng đều nhanh chóng hưởng ứng, nhưng vẫn có rất nhiều Tông lão còn đang cảm thấy kinh ngạc.
Phong vân quỷ quyệt, thay đổi trong nháy mắt.
Đinh Thanh xoay người, khoanh tay mà đứng. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rõ nhìn chăm chú về phía đám người chưa bày tỏ thái độ
Lúc này, ai cũng hiểu. Phía sau trận đánh cờ này chỉ sợ chính là trận đánh giữa Kiều gia và vị Lục tiên sinh phía sau Đinh Thanh. Bọn họ rất sợ dẫn lửa thiêu thân.
Càng ngày càng có nhiều Tông lão giơ tay lên.
Không lâu sau liền vượt qua một nửa.
Trong góc, ba người phát ngôn còn lại đều rụt đầu. Sắc mặt của bọn họ đều vô cùng khó coi, nhưng sau khi cùng liếc mắt nhìn nhau một cái thì cũng giơ tay lên.
"Được!"
"Phiếu đồng ý đã vượt qua một nửa, Đinh Thanh chính là Tông Trưởng tân nhiệm của Tào Môn chúng ta!"
Thái tông lão khoác áo khoác ngoài màu đen, đánh nhịp nói.
Ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, rảo bước đi về phía Đinh Thanh, đứng sánh vai với người kia, sau đó hơi lui về phía sau nửa bước. Thái tông lão giơ tay phải của Đinh Thanh lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào một mảnh đen kịt trước mặt:
"Mời chư vị đứng dậy!" Một giọng nói lớn vang lên.
Các vị trưởng lão lần lượt đứng dậy.
Tất cả mọi người chắp tay, ôm quyền, sau đó khom người với Đinh Thanh, giọng nói trang nghiêm vang dội khắp từ đường:
"Bái kiến Đinh Tông Trưởng!"
"Bái kiến Đinh Tông Trưởng!"
"Bái kiến Đinh Tông Trưởng!"
Ba tiếng hô liên tiếp vang lên, giọng nói càng ngày càng cao.
"Chư vị…Mời ngồi xuống!"
Đinh Thanh nhận lễ bái từ tất cả mọi người. Anh lắng nghe hàng loạt tiếng hô to kia, cho dù quá trình tối nay không được coi là thuận lợi, cho dù phía sau còn có quá trình muôn vàn khó khăn, nhưng khi hơi nóng đập vào mặt, quyền lợi khổng lồ vẫn khiến cho Đinh Thanh cảm nhận được từng cảm xúc khác biệt!
Anh chỉ hơi có động tác, giơ cánh tay lên. Thái tông lão liền buông lỏng cánh tay còn lại, cũng lần nữa lui về phía sau một bước, khom người với anh!
Đinh Thanh cao giọng nói.
Trong từ đường, m?