← Quay lại trang sách

Chương 384 - Lục Bình Choáng Váng! Bí Mật Động Trời!

Chén trà đặt ở trước khay trà tỏa ra hơi nóng nặng nề.

"Tôi mời Chu tiên sinh đến chỗ ở của Chu Tam tiểu thư thực ra là vì tránh né tai mắt của một số người."

Lục Bình hít sâu một hơi, sau đó dần thu liễm nụ cười trên mặt, đối diện với ánh mắt của Chu Tư Niên, ôn hòa nói.

Chu Tư Niên dừng động tác lại, khí chất nho nhã như học giả giáo sư dần dần bị một loại uy nghiêm khác thay thế.

"Sợ rằng một khi đời thứ ba của Chu gia vừa không còn, Chu gia đã từng là danh gia vọng tộc sẽ hoàn toàn không có uy hiếp gì nữa."

Lục Bình giống như là không nhận thấy được sự thay đổi của Chu Tư Niên, chỉ bình tĩnh tiếp tục nói ra.

Đời thứ ba Chu gia đời là chỉ những thành viên nòng cốt đời Chu gia tiếp theo của Chu Tư Niên.

"Bọn họ còn đang nhìn chằm chằm vào Chu gia tôi?"

"Chu tiên sinh, nghĩ thế nào?" Lục Bình hỏi ngược lại.

Anh cảm nhận được khí chất của Chu Tư Niên, trong lòng đang líu lưỡi, giống như là một con sư tử ngủ say chợt mở mắt ra. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là người đã… ít nhất là đã từng ngồi ở vị trí cao mà anh đang phải tiếp xúc gần gũi.

Vào lúc Chu Tư Niên đang trưởng thành thì Chu gia gặp phải biến cố. Mấy năm nay, đối phương nhìn như đang mài giũa tính tình, nhưng sự không cam lòng tích lũy trong lòng lại không hề giảm đi theo tuổi tác.

⚝ ✽ ⚝

"Bọn họ nào còn đang nhìn chằm chằm Chu gia."

"Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn phủ định giải thích này. Đây là câu nói có trăm khả năng lý giải."

"Ài!"

"Mình ghét nhất chính là khung cảnh đang nói chuyện thì lại lâm vào im lặng!"

Trong phòng khách.

Sau khi Lục Bình hỏi ngược lại một câu, Chu Tư Niên khí độ uy nghiêm, hai tay đặt ở phía trước đầu gối, giống như là lâm vào hồi ức và suy tư.

Bên cạnh, Chu Tam tiểu thư vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của Ông lão phu nhân bên trên xe lăn.

Lục Bình tính toán bầu không khí, có chút tuyệt vọng nói thầm trong lòng.

Thứ anh am hiểu nhất và cũng thích làm nhất chính là nắm giữ quyền chủ động. Không ngừng thông qua tình báo, chỉ có đối tượng tình báo mới thì mới có thể dễ dàng tạo áp lực, thể hiện quyền hành và lực lượng của mình.

Đây là một loại hành vi đúng dịp!

Nhưng không thể không nói, đối với Lục Bình mà nói lại là thủ đoạn hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất!

Tương tự, khi tiết tấu chủ động bị cắt đứt, Lục Bình sẽ cảm thấy đau khổ… Lúc này, anh bày ra nụ cười thoải mái, ung dung uống trà dưới ánh đèn.

Mà trên thực tế, chỉ có Lục Bình mới biết bên trong thế giới kia bản thân đang liều mạng rúc đầu, thậm chí là nín thở, cánh tay và thân thể đang run rẩy, nhưng lại không dám biểu lộ, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng để gắt gao khắc chế!

Anh đang mở to hai mắt, điên cuồng nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt, tìm kiếm cơ hội có thể phá vỡ cục diện.

"Vẫn là nội tình không đủ."

"Trong đầu không có đủ kiến thức, không thực sự hiểu rõ về trạng thái mà thế gia quyền quý nên có, mình không dám giao thiệp quá nhiều với lĩnh vực không với đến được, chỉ sợ giả bộ lại biến thành kẻ đần độn."

Lục Bình còn đang suy nghĩ. Đây là những điều anh tổng kết được. Phát tiết áp lực trong giày da, thông qua việc uống trà, lau chùi mắt kính… là loại biện pháp thứ ba để làm dịu tâm trạng, di chuyển lực chú ý, và suy nghĩ những thứ khác.

"Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sóng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi, thành bại đều không còn, nhưng núi xanh lại vẫn còn đó, mấy độ hoàng hôn vẫn đỏ rực."

Đúng lúc này, Chu Tư Niên thu hồi vẻ mặt uy nghiêm. Ông nhìn chăm chú về phía Lục Bình, thở dài nói:

"Lục tiên sinh, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta đã già rồi." Sau khi hơi dừng lại một chút, lại chắp tay nói:

"Đa tạ ngài đã giúp em gái tôi gỡ bỏ khúc mắc trong lòng."

Tim đập rộn lên…

Có ý gì?

Phía sau cặp kính mắt gọng vàng, nụ cười trên mặt Lục Bình không thay đổi. Thân thể của anh dần trở nên căng thẳng. Nhưng ngay sau đó, giọng nói ôn hòa chợt vang lên: "Chu tiên sinh cần gì phải dối mình dối người."

Ánh mắt Chu Tư Niên dừng lại.

"Nếu như Chu tiên sinh thật sự tự nhiên như vậy thì sao ở cái tuổi này rồi lại còn một tay nắm giữ quyết sách của gia tộc chứ?" Lục Bình cười nói.

"Tôi còn tưởng rằng, là bởi vì đời thứ ba của Chu gia cơ bản là chưa từng trải qua thời kỳ phồn vinh của Chu gia. Những thành viên bị bầu không khí danh gia vọng tộc hun đúc và không bị hun đúc… đang xử lý rất nhiều chuyện có tính quyết sách đều có khoảng cách khó có thể vượt qua được."

Bầu không khí trong phòng khách lại lần nữa lâm vào im lặng.

Lúc này,

Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp nhẹ. Anh nhìn chằm chằm lá trà bên trong chén không chớp mắt, đang suy đoán đây không biết lại là loại trà quý gì. Trong lòng bàn tay, khói trà tỏa ra tinh xảo giống như là sứ Thanh Hoa, phủ lên một tầng hơi nước phía dưới cặp kính gọng vàng của Lục Bình.

Lục Bình uống cạn chén trà, sau đó móc kính ra từ trong lồng ngực, ung dung lau kính ngay trước mặt Chu Tư Niên.

Sau khi anh vừa đeo kính lên liền nhìn thấy Chu Tư Niên cầm ấm trà, lại rót đầy cho mình. Đối phương không tiếp tục toát ra vẻ uy nghiêm hoặc là tức giận nữa, mà là lộ ra nụ cười ôn hòa:

"Đã sớm nghe qua đại danh của Lục tiên sinh, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là nói không ngoa."