← Quay lại trang sách

Chương 385 - Thì Ra Là Như Vậy

Xem ra Lục tiên sinh hiểu rất rõ về đoạn thời gian kia của Chu gia." Chu Tư Niên nói.

"Nói hiểu thì có lẽ không được thích hợp cho lắm, nhưng nếu dùng thấy rõ thì lại quá miễn cưỡng." Lục Bình lắc lắc đầu, đáp lại bằng một câu nói đang nổi trên mạng gần đây.

Chu Tư Niên thoáng sửng sốt, ngay sau đó lại cười ra tiếng, tiếng cười vang vọng thống khoái. Một hồi lâu sau, Chu Tư Niên thu liễm nụ cười, ánh mắt sáng rực rơi xuống trên người Lục tiên sinh:

"Nói một chút đi."

"Phong vân đang nổi lên, chỉ cần Lục tiên sinh có thể có đủ lý do để thuyết phục tôi, tôi sẽ đồng ý thứ một chút vào thời điểm chết chóc này!"

Đối phương cao giọng nói.

Khí độ mà Chu Tư Niên tỏa ra khiến cho Chu Tam tiểu thư và Ông lão phu nhân có một chút hoảng hốt, giống như là nhìn thấy Chu lão ca năm đó.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nín thở, anh đối diện với ánh mắt của đối phương, trong đầu lập tức tiến vào một khoảng trống rỗng ngắn ngủi.

"Sự thay đổi năm đó đã kéo ba gia tộc danh giá thống trị Trung Hải xuống khỏi đỉnh Kim Tự Tháp. Ba gia tộc này theo thứ tự là Chu gia các người, Thôi gia, còn có Lư gia. Mà kẻ giẫm lên các người để lên nắm quyền chính là tam đại vọng tộc Kiều gia, Ngô gia và Cao gia hiện đang như mặt trời ban trưa."

Lục Bình nhớ lại, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tỉ mỉ nhớ lại tình báo. Trong lòng không khỏi cảm khái, anh phát hiện tất cả cả những chuyện mình trải qua đều là một vòng tròn!

Trong bữa tiệc từ thiện, anh đã từng đắc tội công tử Ngô gia; mà Cao gia càng là điều hiển nhiên, vì cứu Triệu Chính Khiếu nên không thể không chặn đường của đối phương…

Ba danh gia vọng tộc này đều có xích mích với anh. Mà bây giờ, bọn họ lại lần nữa xuất hiện ở trong tình báo của anh.

Lục Bình chậm rãi kể lại những chuyện năm đó.

Trong phòng khách.

Chu Tư Niên, Chu Tam tiểu thư, và Ông lão phu nhân đều đồng thời lâm vào trong hồi ức. Đoạn thời gian kia đúng là vô cùng thăm trầm. Đầu tiên là ba gia tộc có giao tình tốt đột nhiên xảy ra mâu thuẫn, mâu thuẫn dần dần trở nên kịch liệt, thậm chí còn công kích lẫn nhau … Rồi sau đó, mấy gia tộc như Kiều gia nắm lấy cơ hội, dựa vào ngành công nghiệp kỹ thuật vượt thời đại, lật độ Chu gia đang lũng đoạn ngành công nghiệp nặng lúc đó, sau đó thay thế vào.

⚝ ✽ ⚝

"Thì ra là như vậy."

Lục Bình nói kỹ lưỡng hơn.

Khiến cho ba người Chu Tư Niên từng tham gia vào dòng nước xoáy kia thỉnh thoảng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vẻ bừng tỉnh.

Những điều trăn trở trong đáy lòng gần nửa thế kỷ cuối cùng cùng được giải thích rõ ràng.

Lục Bình chợt dừng lại. Anh chỉ cảm thấy nếu như viết đoạn tình báo này thành tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích.

Anh nhìn chằm chằm về phía mấy người đang đắm mình trong suy nghĩ.

Không biết bọn họ đã nhìn ra cái gì mà vẻ mặt lại không thể khắc chế được cảm xúc.

Chờ tiêu điểm ánh của của Chu Tư Niên lại lần nữa rơi xuống trên người mình, Lục Bình mới chuẩn bị tiếp tục xuất kích, dùng phương thức bánh vẽ để lôi kéo Chu gia hợp tác.

Ánh mắt Chu Tư Niên phức tạp. Mặc dù vị Lục tiên sinh này có ý che đậy một số nội dung, nhưng ông vẫn hoàn toàn hiểu rõ… Chân tướng ẩn giấu phía sau màn khiến cho vị chưởng môn Chu gia bảy mươi mấy tuổi gần tám mươi này cảm thấy vô cùng chấn động, kinh hãi, và…hưng phấn đến rùng mình! Nếu như nói, năm đó Chu gia bị kéo xuống là bởi vì rơi vào trong vòng xoáy âm mưu, như vậy hiện tại chính là cơ hội để có thể leo trở về một lần nữa.

Đây là cơ hội duy nhất của Chu gia.

"Năm đó tôi đã cảm thấy có vấn đề."

"Chỉ là không nghĩ đến, Kiều gia, Ngô gia, còn có Cao gia vậy mà lại là phản đồ của Trung Hải… Không, là phản đồ của mảnh đất này. Đoạn thời gian kia được chúng tôi xưng là thời đại của sự thay đổi, có quá nhiều vọng tộc và thế gia bị té xuống ngựa. Chúng tôi còn tưởng rằng là bánh xe của thời đại đang nghiền qua chúng tôi."

Chu Tư Niên cảm khái.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nghe vậy, trong đầu chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi. Có ý gì? Cho nên nói, thời đại kia thực ra không chỉ có là ba gia tộc như Chu gia sa sút thôi sao?

"Lục tiên sinh."

"Mục đích của các người là bọn họ. Nhìn như vậy thì tất cả đều đã có thể liên hệ với nhau… Có thể ngồi ở phía trước bàn cờ này, Lục tiên sinh đã có thể chứng minh được thực lực của mình. Tôi không cam lòng tiếp tục rút đầu giống như là một con đà điểu nữa. Tôi lựa chọn đi ra… nguyện ý liều một phen!"

Chu Tư Niên đứng dậy từ trên ghế sofa, đưa tay ra với Lục Bình.

Lục Bình có một chút ngẩn ra. Anh nhìn về phía bàn tay của Chu Tư Niên, không hiểu sao lại có chút lo lắng bất an, có chút không dám nắm lấy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lục Bình chỉ đành phải kiên trì đến cùng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nắm lấy bàn tay của Chu Tư Niên.

Trong căn nhà gỗ được vườn hoa bao quanh, phía trước cửa sổ sát đất phản chiếu hai bóng người đang bắt tay.