Chương 386 - Các Tín Đồ Của Lục Bình!
Chúng tôi tiễn Lục tiên sinh."
Rất lâu sau.
Trong phòng khách, Chu Tư Niên dẫn Chu Tam tiểu thư Chu Văn Quân đứng dậy, cùng Ông lão phu nhân tiễn Lục tiên sinh đến trước cửa.
Bọn họ nhìn chăm chú Lục tiên sinh ngồi vào trong xe, sau khi xe lái khỏi khu nhà mới thu hồi ánh mắt.
"Tiểu Ông."
"Đúng là tạo hóa trêu người, cảnh còn người mất."
Chu Tư Niên nhìn về phía Ông phu nhân già nua trước xe lăn, cảm khái nói.
Năm đó, ông và chồng của đối phương Lê Giới Thạch cũng là bạn tốt. Vào đêm đưa tang Giới Thạch, mặc dù ông không đến đưa tiễn, nhưng mà lại ngồi trong thư phòng mở chai rượu mà người sau thích nhất, nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Nếu Tiểu Thạch Đầu biết được hiểu lầm với Tư Niên lão ca đã được gỡ bỏ thì dù là đã ở dưới suối vàng chắc là cũng sẽ không còn gì hối tiếc." Ông lão phu nhân đáp lại.
"Anh Tư Niên, thân phận của vị Lục tiên sinh này cho đến bây giờ vẫn còn là một câu đố."
Thu hồi suy nghĩ, ánh mắt Ông lão phu nhân ngưng lại, nhìn về phía ánh mắt của Chu Tư Niên, nói với vẻ chần chờ. Bà muốn nhắc nhở.
Lúc này, bọn họ đã quay trở lại trong phòng khách. Trước ghế sofa, Chu Tư Niên không hề ngồi xuống, mà là đứng ở phía trước cửa sổ sát đất ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm. Một hồi lâu sau ông mới xoay người nhìn về phía em gái và Ông lão phu nhân:
"Lục tiên sinh là một sợi dây."
"Thế lực phía sau đối phương đang giăng một tấm lưới để bày bố một thế cục."
"Gió đã thổi lên, tôi muốn nhìn thêm chút nữa. Chúng ta hôm nay đã đợi nửa thế kỷ rồi, tôi còn tưởng rằng đã không thể đợi được."
⚝ ✽ ⚝
"Bảo Đinh Thanh đến sân huấn luyện."
Chiếc xe con màu đen xuyên qua thành phố trong bóng đêm.
Viên Lợi Quân cảnh giác dò xét dòng xe chạy, không ngừng thay thế tuyến đường tại các giao lộ khác nhau, sau đó dừng lại vài phút trong hầm gara của một tòa nhà đồ sộ. Sau khi lái ra ngoài lần nữa, tầm mắt của anh khó có thể át chế nổi mà nhìn về phía Lục tiên sinh đang nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ ngồi phía sau.
Đúng lúc này, ánh đèn ở làn đường đối diện ánh vào bên trong xe. Đôi mắt của Lục tiên sinh chợt mở ra, khiến cho tim Viên Lợi Quân lập tức đập nhanh, lông tơ nơi sống lưng lập tức dựng thẳng, bên tai đột nhiên vang lên một câu như vậy.
"Vâng… Vâng!" Viên Lợi Quân dừng lại chốc lát sau đó lập tức đáp.
Lục Bình thu hồi ánh mắt.
Anh liếc nhìn cánh tay còn đang run rẩy của mình một chút, nâng tay trái lên, đè lại… Xe xuyên qua đường hầm dưới lòng đất, tâm trạng của anh cũng dần dần bình phục lại.
Lục Bình móc quyển sổ ghi chép lớn bằng bàn tay ra từ trong lồng ngực, lật đến một trang mới nhất.
Anh dùng cây bút gãi gãi trán, nhớ lại những lời nói cuối cùng của Chu Tư Niên, sau đó ghi chép lại nguyên văn:
[ Chỉ là không nghĩ đến, Kiều gia, Ngô gia, còn có Cao gia vậy mà lại là phản đồ của Trung Hải… Không, là phản đồ của Triệu Quốc. Đoạn thời gian kia được chúng tôi xưng là thời đại của sự thay đổi, có quá nhiều danh gia vọng tộc, thế gia té xuống, chúng tôi vốn cho rằng là do thời đại gây ra. ]
Viết xong.
Lục Bình không ngừng nhìn đi nhìn lại. Anh luôn có một loại cảm giác, lượng tin tức trong đoạn thông tin này thực sự là quá lớn.
"Ài!"
"Xong rồi!"
"Thật sự là sắp xong rồi!"
Lục Bình không ngừng kêu rên.
"Cơ chế đổi mới tình báo rốt cuộc là cái gì? Vòng thứ nhất, Lý Ngọc Trân và hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa; vòng thứ 2, tập đoàn thế giới mới; vòng thứ 3, dược phẩm Bạch Trạch."
"Ba vòng này không phải là đang đặt nền móng cho mình đó chứ?"
"Bây giờ là vòng thứ 4, tình báo bắt đầu chân chính liên quan đến vọng tộc, không đúng… Là vọng tộc của thời đại trước."
Hai chân Lục Bình bắt chéo, thân thể dựa vào trên ghế, tay trái chống lên nửa bên gương mặt. Vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng phía sau gương mặt nho nhã lịch sự kia lại cảm nhận được cảm giác không trọng lực đang không ngừng rơi xuống vực sâu vô tận, là bất an và kêu gào.
"Bỏ đi. Nghĩ theo hướng tích cực thì bản thân mình vừa thu hoạch được danh gia vọng tộc Chu gia trong quá khó, có thủ đoạn ngăn được Kiều gia, ít nhất thì sẽ không để cho Kiều gia bởi vì Tào Môn mà vạch mặt với mình."
"Phiền phức của Đinh Thanh xem như đã có năng lực lật tẩy!"
"Về chuyện phía sau…"
"Kệ con mẹ nó chứ!"
Tại nhà máy ở vùng ngoại ô Trung Hải.
Lục Bình ngồi ở trong xe, xa xa đã có thể trông thấy Đinh Thanh đang đứng chờ ở bên cạnh xe. Chiếc xe con màu đen dừng lại ở bên lề, dưới ánh sáng đèn xe, Đinh Thanh ngược sáng đi đến gần, chờ xe hoàn toàn dừng hẳn liền mở cửa xe.
"Lục tiên sinh." Giọng nói khàn khàn vang lên.
"Không tồi."
"Tông lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tào Môn!" Lục Bình nở nụ cười, đánh giá người đàn ông trung niên càng ngày càng có mị lực trước mặt, đưa tay vỗ vỗ cánh tay đối phương, thở dài nói.