← Quay lại trang sách

Chương 387 - Đã Lâu Rồi Không Tới Đây

Hai người bên kia là hộ vệ của anh sao?" Lục Bình nhìn thoáng qua cặp anh em sinh đôi đi theo phía sau giống như là cái bóng, hỏi.

"Tam Nhi!"

"Tiểu Tứ Nhi!"

"Qua đây! Qua đây! Tới chào hỏi Lục tiên sinh!"

Đinh Thanh vẫn luôn bày ra dáng vẻ bất cần đời. Từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng coi như là mị lực của anh. Sau khi nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh liền nhìn lại theo ánh mắt của đối phương, sau đó vẫy vẫy tay. Sau khi người đến gần thì cười nói.

"Lục tiên sinh!" Hai anh em sinh đôi nhìn nhau một cái, đồng thời khom người gọi.

"Còn không phải là vì Thái tông lão, lần trước xảy ra chuyện, suýt nữa bị giết. Đối phương liền phái hai tiểu tử này đi theo bên cạnh tôi 24/24. Tôi thật sự không chịu nổi, có đôi lúc sẽ cảm thấy muốn cũng không được." Đinh Thanh nói.

Trên mặt Lục Bình mang theo nụ cười yếu ớt. Anh hiểu rõ hai anh em sinh đôi này nhất định là quyền sư, trong lòng âm thầm hâm mộ, ôn hòa nói một tiếng: "Không biết rõ so với sư phụ Lý thì cao ai thấp."

"Vậy khẳng định là Lý sư phó rồi!"

"Hai tên này còn chưa mọc đủ lông, làm sao so sánh được với sư phụ Lý chứ."

Đinh Thanh phản ứng rất nhanh. Anh phỏng đoán đây là Lục tiên sinh đang muốn xem xét tình thế liền đáp lại bằng giọng nói rất cao.

Anh vừa dứt tiếng, trong mắt hai anh em sinh đôi lập tức lộ ra chút bất mãn.

"Đi thôi."

"Đã lâu rồi không tới đây."

Lục Bình xách túi công văn, cười nói.

Đinh Thanh từ đầu đến cuối đều đi sau Lục Bình, hai người đi ở dưới con đường mờ mịt.

"Thanh Tử."

"Lục tiên sinh."

Cách đó không xa chính là nhà máy dùng để huấn luyện. Mấy ngày nữa, một khu vực lớn gần đây sẽ được âm thầm cải tạo, thích hợp hơn cho việc huấn luyện đặc biệt với các dự án khác nhau.

Lục Bình dừng bước, lên tiếng gọi. Anh quay đầu, đối diện ánh mắt với người sau, quan sát tỉ mỉ qua một lần, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh chỉ mới vừa vào cửa, trán đã bị đập 1 chai rượu, hiện tại nhớ lại còn có chút mơ hồ đau.

"Còn có thể đỡ nổi hay không?" Lục Bình cười hỏi.

Vẻ mặt Đinh Thanh dừng lại, nhưng sau đó lập tức cao giọng đáp:

"Đỡ nổi!"

“Sao có thể không chịu nổi chứ?"

"Được!"

"Ha ha ha…"

Nụ cười của Lục Bình càng sáng lạn hơn, xách túi công văn bước vào trong xưởng.

Anh chỉ vừa đi vào, bầu không khí nóng bỏng đã đập vào mặt. Sư phụ Lý mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, ngồi ở ngay phía trước ghế bành.

Huấn luyện viên phụ trợ thì tản ra các nơi…. Trung tâm nhà máy, một cuộc giao tranh kịch liệt đang diễn ra.

Sau khi Lục Bình xuất hiện, sư phụ Lý còn chưa có động tác gì, tất cả huấn luyện viên phụ trợ đã ngay lập tức thổi còi.

Bíp ——

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng còi không ngừng vang lên.

Chỉ nhìn thấy, tất cả học viên đều dừng lại bằng tốc độ nhanh nhất…

"Lục tiên sinh… Đến!"

Tại các góc khác nhau, tất cả huấn luyện viên phụ trợ đều cao giọng hô. Tiếng thét to giống như là sóng biển từng đợt nối tiếp nhau.

"Kính chào Lục tiên sinh!" Huấn luyện viên phụ trợ hướng về phía Lục Bình, khom người hô to.

Tất cả học viên đều là như thế, mặc kệ hiện tại là tư thế gì, bộ dáng gì, tất cả đều vội vàng hướng về phía Lục Bình, cất cao giọng hô:

"Kính chào Lục tiên sinh!"

⚝ ✽ ⚝

Giọng nói cuồng nhiệt hình thành sóng âm.

Lục Bình là trung tâm của làn sóng âm này, làn da phía sau cặp kính gọng vàng dính vào một tầng hồng nhuận, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Cách đó không xa.

Huấn luyện viên sư phụ Lý thở dài, sau đó cũng đứng lên. Tim của những tổ chức này đều đen.

"Sư phụ Lý, vất vả cho ngài rồi."

Trong nhà máy.

Lục Bình nở nụ cười ấm áp, nhìn về phía sư phụ Lý đang đến gần.

"Nên làm thôi. Nhận lộc của người, hết lòng làm việc vì người khác mà thôi." Lý Đại Chung chắp tay đáp.

Sau khi đến gần, ánh mắt lập tức âm thầm quan sát cặp anh em song sinh phía sau Đinh Thanh. Quyền sư truyền thống, một là luyện lực lượng, cũng chính là sự nắm giữ đối với bắp thịt trên thân thể, phát lực ở vị trí bắp thịt khác nhau, dùng lực lượng thích hợp giữa bắp thịt và cơ bắp để gia tăng lực lượng giữa các cơ. Hai chính là luyện tinh khí thần, tinh thần đủ mạnh thì năng lực phản ứng thần kinh mới có thể bén nhạy hơn, ra chiêu càng nhanh hơn, đánh kẻ địch một cách nhanh hơn.

Sau khi sư phụ Lý đến gần liền phát hiện ra ánh mắt chứa đầy địch ý của hai người phía sau. Đối với anh mà nói, ánh mắt của bọn họ giống như là kim đang không ngừng đâm vào da của mình.

"Đi thôi, nói một chút về độ tiến triển của các học viên đi." Lục Bình xách túi công văn, nhấc chân hướng tới hành lang tầng hai. Anh vừa đi vừa hỏi.

"Thời gian còn ít, chỉ có thể nhập môn một chút."

"Nhưng mà, đối với một số học viên có thiên phú ưu tú thì cũng đã đủ để bộc lộ tài năng."

Đi ở trên cầu thang kim loại, tiếng cót két nặng nề vang lên ở bên tai, Lý Đại Chung hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói.