Chương 388 - Một Đánh Hai!
Bên trong thế giới, các tổ chức bí ẩn lớn thường sẽ bắt đầu huấn luyện từ nhỏ. Chu kỳ huấn luyện nền tảng là 5 năm trở lên. Vị Lục tiên sinh này triệu tập một nhóm người như vậy, hơn nữa còn hao tốn lượng lớn tài nguyên trên người bọn họ… Là vì cái gì?
"Pháo hôi." Đáp án này thoáng qua ở trong đầu.
Đúng lúc này, Lục Bình đi đến trung tâm tầng hai. Anh đưa túi công văn cho Đinh Thanh, hai tay bắt lấy lan can, nhìn xuống đám học viên đang đồng loạt khom người với mình ở tầng dưới, ánh mắt sáng rực:
"Những người này chính là thành viên nòng cốt chân chính của mình!"
"Trưởng thành đi!"
"Trưởng thành nhanh một chút nữa!"
Lục Bình kêu gào ở trong lòng.
Phía sau anh, Đinh Thanh và Lý Đại Chung đứng ở một bên, hai anh em sinh đôi thì ở phía sau xa hơn một chút.
"Hô!"
Lục Bình tỉ mỉ cảm nhận bầu không khí nóng bỏng sau đó thu liễm lại tâm tình, chậm rãi điều chỉnh hô hấp… Từ lần diễn thuyết trước đó, những suy ngẫm trong những ngày qua dưới thân phận là một sinh viên mỹ thuật không trúng tuyển không ngừng lặp đi lặp lại. Trong tầm mắt của Đinh Thanh, có thể chú ý tới cơ bắp trên người Lục tiên sinh đang dần trở nên căng thẳng, thân thể nghiêng xuống một góc khoảng 15 độ, giống như là một ngọn giáo đâm thẳng lên trời!
"Lục tiên sinh đang run rẩy?" Ý nghĩ tuôn ra.
Đinh Thanh nhìn thấy gương mặt của Lục tiên sinh trở nên đỏ ửng, cả người giống như bước vào trong một loại trạng thái cực kỳ hưng phấn. Anh nhìn thấy, Lục tiên sinh đột nhiên giơ tay lên, ngẩng cao đầu, giọng nói nổ vang như lôi đình:
"Đều đứng lên hết đi!"
"Ghi nhớ, bắt đầu từ hôm nay, tôi chỉ cho phép các người khom người với một mình tôi! Trừ tôi ra, sống lưng của các người phải mãi mãi đứng thẳng! Đầu của các người phải luôn ngẩng cao!"
"Tôi đã biết rõ biểu hiện của mỗi một người các người, tôi rất hài lòng! Mỗi một người các người đều đang liều mạng xông về phía trước vì một vận mệnh hoàn toàn mới vận mệnh!"
"Hiện tại… Tôi quyết định, khen thưởng thêm cho các người mỗi người 100 ngàn tệ! Đồng thời, tôi sẽ thưởng cho người ưu tú nhất 5 triệu tệ, năm người ưu tú nhất 1 triệu tệ! Tiêu chuẩn tuyển chọn ra người ưu tú đều dựa trên những hạng mục mà các người đang huấn luyện, đánh giết, vật lộn, bắn súng…!"
Giọng điệu và tốc độ nói chuyện của Lục Bình đều mang đến cảm giác rất khác với bình thường. Hai tay và thân thể của anh đều đang tiến hành phối hợp với lời nói của mình.
Người bình thường chỉ nghe thôi dường như đã có cảm giác dựng cả tóc gáy rồi.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình tính toán sự thay đổi của bầu không khí trong nhà máy.
Ánh mắt của anh trở nên hoảng hốt.
Căn nhà thuê chung chật hẹp xuất hiện ở trước mắt.
Ánh đèn mờ mịt, anh chỉ mặc một chiếc áo cộc mỏng màu đen, đứng ở trước gương dán tường. Vẻ mặt Lục Bình không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong gương.
Anh không ngừng nhớ tới lời thoại, luyện tập đi luyện tập lại động tác trong tay.
"Không đúng, giọng điệu của câu nói này nên yếu hơn một chút."
"Động tác trong tay cần phải mang tới cảm giác mạnh mẽ hơn chút nữa!"
"A!"
"Không được! Không được! Cảm giác quá phấn khích, mình thật sự là nói không nên lời!"
Bên trong mờ mịt, Lục Bình gãi đầu, đầu ngón tay xuyên qua lọn tóc. Anh ngồi dưới đất, ôm hai chân, chôn đầu vào giữa hai chân giống như là một con đà điểu. Rất lâu qua đi, anh mới đứng lên lần nữa.
"Suy nghĩ ra ý nghĩa của cuộc sống chưa?"
"Muốn chân chính…. sống sót không?"
Lời nói của Lục Bình dừng lại. Ánh mắt sáng rực của anh quét qua mỗi một học viên đang ngẩng cao đầu, sau đó, trên trán chợt nổi lên nhiều sợi gân xanh, đột nhiên gào to.
"Đặt cược tính mạng vào tương lai!" Lục Bình nắm chặt nắm đấm, giơ cao lên.
Một câu nói sau cùng này đã dẫn lửa bầu không khí. Tất cả mọi người đều cùng gào lên… Sống lưng Lục Bình đều bị mồ hôi thấm ướt, không biết là khẩn trương hay là hưng phấn nữa. Lúc này, anh nghênh đón tầm mắt của tất cả mọi người, nắm đấm nắm chặt bỗng nhiên mở ra rồi đè xuống! Cảnh tượng khiến cho da đầu tê dại xuất hiện… Chỉ nhìn thấy, bầu không khí một giây trước còn nóng bỏng giống như là sóng biển gầm thét đột nhiên dừng lại!
Nhã tước im lặng!
Chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục tiên sinh!
Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, xoay người, nhìn về phía Đinh Thanh và quyền sư Lý ở sau lưng.
"Thanh Tử."
"Sư phụ Lý."
"Hiện tại sắp xếp cho bọn họ tiến vào vòng khảo hạch thứ nhất đi, phần thưởng cứ dựa theo lời tôi nói. Các người có thể thảo luận thêm về việc phương phân tính và tính điểm cụ thể."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Vâng!" Đinh Thanh khẽ khom người, đáp.
"Đã biết."
Sư phụ Lý trầm giọng nói. Anh càng ngày càng chắc chắn, những học viên này sẽ trở thành pháo hôi của Lục tiên sinh.
"Đúng rồi. Sư phụ Lý, hai anh em sinh đôi bên kia muốn luận bàn cùng ngài, không biết sư phụ Lý có hứng thú hay không." Ánh mắt của Lục Bình tình cờ liếc qua hai anh em sinh đôi kia. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó, trên gương mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, nói.
"Như vậy đi."
"Tỷ thí đơn thuần, cũng không có ý nghĩa gì."