← Quay lại trang sách

Chương 394 - Sân Khấu Đã Được Dựng Sẵn!

Vương Kim Ba nhìn về phía cách đó không xa. Nơi đó đang có từng chiếc thuyền bè không ngừng vây lại, đôi môi có một chút run run, mắng:

"Mẹ!"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cập bờ cũng không cho phép cập bờ, nên chỉ có thể chờ đại!"

"Còn nữa, đây đều là một đám chó săn! Đám chó săn đáng ghét!"

Thuyền vận tải của bọn họ cũng không phải là chở hàng bình thường, mà là vô cùng đặc thù, giá trị rất cao. Trong ngày thường, tuyến hàng này mang theo danh tiếng của Tào Môn đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Nhưng bây giờ…

"Nghe nói là tổng bộ đã xảy ra chuyện."

Bên cạnh Vương Kim Ba, người đàn ông trung niên hít một hơi thuốc lá, liếc mắt trầm giọng nói.

"Chờ chiếc giày bên kia rơi xuống đã."

"Chúng ta không thể quyết định bất cứ chuyện gì cả."

Người đàn ông trung niên nhún vai, có vẻ như rất là tự nhiên, tiếp tục nói.

"Nếu như…"

Vương Kim Ba giống như là nhớ lại khả năng nào đó, nuốt xuống ngụm nước miếng, mở to hai mắt hỏi.

"Nếu như may mắn thì có thể được bọn họ mang đi làm nô lệ tay chân. Nếu như không may… sợ rằng, không một người nào trên thuyền có thể chạy thoát." Người đàn ông trung niên không đợi đối phương hỏi ra đã hít một hơi thuốc lá, dựa vào lan can trên boong tàu, thản nhiên nói ra.

Vừa dứt tiếng, Vương Kim Ba giật mình, lông tơ không khỏi dựng thẳng.

Anh nghiêng đầu qua, nhìn về phía tàu chở hàng của mình, trông thấy đám thủy thủ đều đang bất an nhìn về phía những đám chó săn mắt đỏ ở bên trong bóng tối.

"Được nha!"

"Con mẹ nó đáng chết từ lâu rồi!"

Trung Hải.

Trước quán bar.

Ông chủ đầu trọc, dáng người không cao tên là Sài Quân rút ra một điếu thuốc. Anh ta đứng trong góc hành lang ở tầng hai, hưng phấn nhìn về phía quán bar Sắc Giới nhộn nhịp nhất trong ngày thường.

Phía trước quán bar Sắc Giới, bọn côn đồ đánh nhau thành một đoàn, chai rượu vụn vỡ rơi khắp nơi, thùng rác quay cuồng ở ven đường!

Mây đen bao phủ.

Đám người ở tầng dưới cùng đều đang lo sợ bất an, đè nén tâm trạng. Lúc này, nhóm tồn tại ẩn náu trong bóng tối kia dường như chỉ thoáng khuấy động đã có thể đưa tới hỗn loạn.

"Phun!" Sài Quân hung hăng nhổ một bãi nước miếng, giơ chân lên nghiền qua nghiền lại.

Anh ta đưa tay sờ về phía sau ót.

Ở vị trí này có một vết sẹo dữ tợn xấu xí giống hệt như một con rết uốn lượn đến sau cổ. Gương mặt béo mập của anh ta dữ tợn như ma quỷ, trước mắt nhớ lại cảnh tượng đã sớm bị Đinh Thanh quên lãng. Anh ta uống chút rượu, cùng đám tiểu đệ đến quán bar bên cạnh chơi đùa.

Nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp liền nổi lòng tham, vừa đụng vào một cái, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền ớn từ sau ót. Rượu pha lẫn với máu tươi đỏ thắm không ngừng chảy xuống… Anh ta quay đầu lại trong đau đớn, đúng lúc nghênh đón ánh mắt bất cần đời của Đinh Thanh:

"Này!"

"Dám ra tay ở chỗ của tôi?"

Thân thể Sài Quân đều bắt đầu trở nên run rẩy, thịt mỡ khắp người cũng run lên theo.

"Mẹ kiếp!"

"Mẹ nó!"

"Ông đây giẫm chết mày!"

Sài Quân bắt đầu giẫm chân giống như là điên cuồng.

Trong cái giới này ở Trung Hải, Tào Môn là một con quái vật khổng lồ, nó vừa xảy ra chuyện, người hoảng sợ bất an và hoan hô hưng phấn lập tức đan vào nhau.

⚝ ✽ ⚝

"Không biết Chu gia Chu Tư Niên rốt cuộc có được hay không."

"Lúc nào thì xuất thủ?"

Chạng vạng tối.

Lục Bình đưa bạn gái Trương Oánh Oánh lên tàu điện ngầm. Sau đó anh lại đi vòng vèo lại, đi bộ ở ven đường. Có lẽ là bởi vì lo lắng, anh rất nhanh đã nhận thấy được chỗ không đúng. Trên con đường không đến mấy trăm mét lại nhìn thấy mấy tên côn đồ đánh nhau. Tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi khắp thành phố, tần suất xuất động cao hơn ngày thường không biết gấp bao nhiêu lần.

"Rắn có động của rắn, chuột có đường của chuột."

"Đây chính là quy tắc vận hành của mỗi một phạm vi. Một khi trật tự phạm vi bị đảo loạn thì sẽ xuất hiện ảnh hưởng."

Lục Bình dừng lại ở phía trước trạm xe buýt.

Không lâu sau, anh đi vào bên trong xe buýt, ngồi xuống ở gần cửa sổ ở hàng cuối cùng. Xe đi ngang qua thành phố, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trước mặt, Lục Bình âm thầm đếm số lần lướt qua.

"Mười sáu lần."

Trước khu nhà ở cũ kỹ.

Lục Bình chép miệng một cái.

"Hô!"

Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, lấy tình báo về Chu gia cùng những thông tin mới được đổi mới về Thôi gia ra. Khi tình báo của hai gia tộc được đặt song song chung một chỗ, rất nhiều điều bí ẩn sâu xa đã được lấp đầy.

Lục Bình vừa nhìn mấy hàng, lòng cũng có chút loạn, lực chú ý không thể tập trung được. Tốc độ tim đập rất nhanh, cả người đều có một chút lo lắng bất an.

"Chu Tư Niên rốt cuộc có sự quyết đoán này hay không?"

"Nếu mà, mình nói là nếu mà, đối phương một mực không ra tay, cố ý lôi kéo…"

"Chúng ta đều đang chờ đợi."

Lục Bình đứng lên, đi qua đi lại trước bàn đọc sách. Anh ngửa mặt nằm ở trước giường nhỏ, nhìn chằm chằm trần nhà sáng choang không chớp mắt. Anh chuyển động thân thể, nằm nghiêng, co người và uống cong cơ thể lại, không lâu sau lại tiếp tục chuyển động. Lục Bình nằm thẳng trên nệm, chôn mặt vào gối.