← Quay lại trang sách

Chương 395 - Đánh Cờ!

Giờ phút này, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng dài.

Rất nhanh sau đó, Lục Bình đột nhiên bò dậy. Anh dùng lực nắm tóc, ‘phịch’ một tiếng lại lần nữa ngồi ở trước đọc bàn sách, điên cuồng cưỡng ép mình đọc tình báo:

"Không thể đặt cuộc tất cả mọi thứ ở trên người Chu Tư Niên được."

"Mình phải tìm ra một giải pháp mới."

Lục Bình liếm liếm đôi môi khô quắt.

⚝ ✽ ⚝

"Không cần phải gấp."

Trong màn đêm.

Từ đường.

Hàng trăm ánh nến đốt nên ngọn lửa chập chờn. Thái tông lão vẫn ngồi ở bên cạnh Đinh Thanh, hai tay nắm lấy tay vịn… Ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía từng tấc từ đường. Những gì Tào Môn đang phải trải qua vào giờ phút này khiến cho ông nhớ lại biến cố của thế kỷ trước, cũng là bấp bênh như vậy, vận mệnh không do người quyết định.

Từ lúc Đinh Thanh gọi điện thoại cho Lục tiên sinh đã qua mười lăm tiếng. Nhưng bây giờ, mây đen lại càng ngày càng dày.

Thật giống như nhận thấy được sự lo âu của Thái tông lão, Đinh Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, anh thậm chí còn chưa nhìn về phía Thái tông lão, chỉ gõ gõ bàn rồi trầm giọng nói ra.

"Lục tiên sinh có suy nghĩ của Lục tiên sinh. Hiện tại…Thời điểm còn chưa tới." Đinh Thanh nói.

Vọng tộc và đám nhà giàu quyền quý phục vụ cho vọng tộc là hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt. Bọn họ không làm được cái gì, nhưng Đinh Thanh đi theo Lục tiên sinh lâu như vậy, mơ hồ có thể nhận thấy được Lục tiên sinh dường như đang bố trí một thế cục gì đó, mà Tào Môn chính là một con cờ trong đó. Hao phí công sức lớn như vậy để bố cục, sao có thể dễ dàng vứt bỏ con cờ này được chứ?

"Thực xấu hổ!"

Thái tông lão nở nụ cười khổ, liên tục cảm khái: "Tôi sống đến từng này tuổi rồi, tâm cảnh còn không bằng Đinh Tông Trưởng."

"Chỉ là… Tào Môn với chúng ta mà nói là tất cả. Nhưng đối với Lục tiên sinh, hoặc là Kiều gia mà nói thì chỉ là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào." Ông tiếp tục nói.

Đinh Thanh nghe vậy thì không có đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

"Anh."

Trong căn nhà gỗ được vườn hoa bao quanh.

Chu Tam tiểu thư chần chờ nhìn về phía Chu Tư Niên, gọi một tiếng.

"Anh cả ngày hôm nay đều đang suy nghĩ về chuyện này. Tào Môn dựa vào Kiều gia, mà Kiều gia chính là gia tộc năm đó đã giẫm lên Chu gia chúng ta để lên nắm quyền."

"Vị Lục tiên sinh kia nhất định có vô số thủ đoạn để giải quyết mưa gió của Tào Môn."

Chu Tư Niên ngồi thẳng người.

Ông giơ tay lên, cắt đứt lời nói của Chu Văn Quân. Trên gương mặt uy nghiêm lộ ra vẻ suy ngẫm, trầm giọng nói. Sau khi hơi dừng lại một chút, ông liền đối diện với ánh mắt của người sau, tiếp tục nói: "Văn Quân, em cảm thấy chuyện lúc này thực sự chỉ là trùng hợp sao?"

"Đây là sân khấu mà Lục tiên sinh dựng lên cho Chu gia chúng ta, chỉ xem chúng ta có dám đứng ở trước sân khấu một lần nữa hay không!"

Ông lão tuổi đã xế chiều nâng cao giọng.

"Chúng ta đã lục tục sắp xếp đời thứ tư của Chu gia rời khỏi Triệu Quốc, bọn họ chính là hạt giống truyền thừa của chúng ta."

"Chúng ta, còn có dòng chính đời kế tiếp của chúng ta đều muốn giãy dụa một chút. Lần thứ nhất, chúng đã để mất toàn bộ cơ nghiệp mà tổ tiên để lại, lần này anh nhất định phải thắng trở về."

Chu Tư Niên dùng giọng điệu không cho phép từ chối để nói.

Một đêm trôi qua.

Hôm sau.

Trung Hải, bến Thượng Hải.

Lễ trưởng thành của tiểu công chúa Kiều gia- Kiều Uyển Thu.

Những con đường được thắp sáng bởi ánh đèn rực rỡ, đoàn xe xa hoa không ngừng ra vào. Màn hình ở phía đường chân trời Trung Hải và đối diện bến Thượng Hải được tổ chức thành màn trình diễn ánh sáng để chúc mừng.

Trong đoàn xe nối liền không dứt, chiếc xe Mercedes- E có vẻ hơi chói mắt.

Khi xe bị chặn lại, cửa sổ ở vị trí kế tài được hạ xuống, gương mặt của Chu Tư Niên lập tức xuất hiện ở trước mặt những người hóng hớt.

"Làm sao?"

"Chu Tư Niên tôi tự mình đến chúc mừng Kiều gia, lại không muốn cho tôi tiến vào?" Chu Tư Niên trầm giọng nói.

"Tôi biết rồi."

"Để đối phương đi vào."

Tòa nhà đang trang trí theo phong cách Baroque cổ điển.

Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, đứng ở trước ban công, nhìn xuống cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hơi lấp lóe.

"Thú vị."

"Lão gia tử Chu gia đời trước lại lựa chọn qua đây vào lúc này, thật sự là thú vị."

"Tôi kể cho các người nghe một chuyện thú vị, tôi nghe được điều này từ tổ tiên của mình đó."

Tòa nhà theo phong cách Baroque cổ điển.

Phía sau cửa sổ hình vòm.

Người thanh niên anh tuấn bưng ly rượu trông thấy Chu Tư Niên cùng người đứng đầu Chu gia đời kế tiếp- Chu Chấn Nghiệp rảo bước đi ra, giẫm ở phía trên thảm đỏ. Anh ta nhận ra Chu Tư Niên lão gia tử, giống như là nhớ ra cái gì đó, sau đó khóe miệng giương lên, nhìn về phía đám bạn bè bên cạnh, cười nhẹ nhàng sau đó kể lại:

"Vào thế kỷ trước, thời đại kia vô cùng hỗn loạn. Chu gia gặp phải nguy cơ, trong năm đó, tam tiểu thư Chu gia Chu Văn Quân… Đúng rồi, chúng ta nên gọi là bà mới đúng."

"Các người chắc hẳn là đã nghe nói qua về tam tiểu thư Chu gia rồi đúng không?"

Thanh niên chợt dừng lại, ánh mắt đảo qua đám bạn của mình.

"Tam tiểu thư Chu gia?"

"Chu Văn Quân? Thật giống như có chút quen tai…"

Một cô gái mặc váy dài, gương mặt giống như là búp bê ngửi thấy mùi chuyện xưa thì lập tức cảm thấy hưng phấn. Cô nhấp nháy ánh mắt sáng ngời, ngón trỏ chỉ vào đôi môi, lẩm bẩm.

"Chu Tam tiểu thư? Tôi có nghe ông nội nói qua. Đó là bạch nguyệt quang mà ông nội nhớ mãi không quên! Mỗi lần bà nội cãi nhau cùng ông nội đều lầm bầm mấy câu… Nói cái gì mà sự ân cần của ông đối với Chu Văn Quân năm đó cả đời này tôi đều chưa từng được cảm nhận!"

⚝ ✽ ⚝