← Quay lại trang sách

Chương 396 - Đây Là Người Như Thế Nào?

Tôi cũng nghe ông nội nói."

"Chu Tam tiểu thư, nữ thần nổi tiếng khắp Trung Hải ở thế kỷ trước! Là bạch nguyệt quang của các ông nội! Tôi có xem qua ảnh đen trắng của Chu Tam tiểu thư, thật sự rất đẹp, ngay cả Chu Nhĩ Vi so ra cũng còn kém một bậc."

Trong những lời nói không ngừng, hình tượng của Chu Tam tiểu thư dần được bổ sung.

"Cùng năm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của tam tiểu thư Chu gia- Chu Văn Quân. A…. Thật đúng dịp! Thật là khéo! Năm đó tam tiểu thư Chu gia chính là đã tổ chức sinh nhật tại tòa cao ốc này. Lúc đó, Kiều gia đối địch với Chu gia và còn không phải là danh gia vọng tộc, mà Chu lão gia tử hiện tại lại phải đánh tiếng mới được qua cửa."

"Thú vị!"

"Đúng là thú vị!"

"Xem ra, tối nay chúng ta có trò hay để nhìn rồi!"

Nụ cười của thanh niên anh tuấn càng sáng lạn hơn.

Phía trước thảm đỏ, Chu Tư Niên lão gia tử đứng ở bên cạnh xe. Mái tóc ông bạc trắng, nhưng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, tuổi tác tuy rằng đã rất lớn, nhưng lưng vẫn thẳng như cũ. Ông cũng không có nhấc chân lên, mà là ngẩng đầu quan sát tòa nhà trước mặt, quay đầu chậm rãi nhìn về bốn phí… Cảnh tượng năm xưa không ngừng được so sánh với hôm nay, quả thực là cảnh còn người mất.

"Ba."

"Đi thôi." Chu Tư Niên nhìn về phía con trai trưởng của mình, trầm giọng nói.

Tin tức về gia tộc Chu gia đã xuống dốc tới bái phỏng nhanh chóng được lan truyền trong giới giống như là một trận gió. Đám quyền quý vốn không cảm thấy hứng thú đối với tiệc trưởng thành của tiểu công chúa Kiều gia hiện lại không ngừng có người chạy tới. Những nhân vật này đứng ở tầng chót của chuỗi thức ăn, bọn họ hưởng thụ tất cả những gì xa hoa nhất, nhưng tương tự, rất nhiều người đều chỉ là phân nhánh hưởng thụ sự chu cấp của gia tộc, dần dà đều cảm thấy cuộc sống nhàm chán. Dạng chuyện mới mẻ như này mới là chuyện bọn họ quan tâm và thích thú nhất.

⚝ ✽ ⚝

[ Keng keng keng ——]

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Phía trước đèn bàn.

Vẻ mặt Lục Bình vô cùng nghiêm túc. Anh giống như là đang thi chạy cùng Tử Thần, tỉ mỉ đọc mỗi câu mỗi chữ bên trong tình báo. Trong đầu, lượng lớn tin tức đang không ngừng va chạm, cố gắng tạo thành những màn pháo hoa tinh tế nhất.

Lúc này, Lục Bình để sách xuống, điện thoại di động đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên. Lục Bình bị tiếng chuông làm cho giật mình run rẩy. Anh sờ về phía điện thoại di động, bàn tay đang đưa ra chợt dừng lại giữa chừng, ngay sau đó lập tức cầm điện thoại tới trước mặt, nhìn thoáng qua dãy số, là Tiết Hoa Thanh.

Gương mặt Lục Bình không cảm xúc, nhanh chóng kết nối.

"A lô."

"Hoa Thanh."

Tim đập nhanh như muốn xông ra khỏi cổ họng.

Giọng nói bình tĩnh vang lên: "Làm sao?"

"Ừm."

"Tôi biết rồi."

Lục Bình đáp một tiếng. Cúp điện thoại, anh không ngừng chép miệng, sắc mặt đỏ lên. Trong lòng anh lập tức bị niềm vui sướng nồng đậm chiếm giữ, nắm đấm siết chặt, điên cuồng vung lên.

"Ra tay rồi?"

"Chu Tư Niên đây là muốn ra tay!"

Lục Bình cảm giác bản thân như muốn khóc.

Cả một ngày hôm nay, anh đều cảm thấy bản thân giống như là đang bị một ngọn núi đè ép. Anh chú ý tới đám mây đen bao phủ ở phía trên Tào Môn càng ngày càng dày đặc, hỗn loạn còn đang kéo dài.

Lục Bình chú ý tới tin tức trên một số diễn đàn, tàu chở hàng của tập đoàn vận tải Trung Hải đã lênh đênh trên biển hai ngày nay và dường như đã bắt đầu xảy ra chuyện. Lục Bình không rõ cụ thể là chuyện như thế nào, chỉ có thể mơ hồ suy đoán sự thật thông qua mấy bức hình nhuốm máu.

⚝ ✽ ⚝

"Biết rồi, đi xuống đi."

Người đàn ông trung niên khoác áo bào màu đen xông vào, mang theo gió đêm, khiến cho ánh nền khắp phòng đung đưa. Phần bóng phản chiếu ở trên gương mặt của Đinh Thanh và Thái Tông lão. Hai người đang nghe báo cáo.

Tuy rằng Đinh Thanh nhìn như vững như thái sơn, nhưng trên thực tế cũng nhẹ nhàng thở ra. Anh bình tĩnh, trầm giọng nói với cấp dưới.

"Xem ra, Lục tiên sinh muốn thông qua vị Chu Tư Niên tiên sinh này để xuất thủ." Đinh Thanh nâng chén trà lên uống một hớp, sau đó nói.

"Chu Tư Niên sao. Nhiều năm rồi chưa nghe nói tới cái tên này."

Sự căng thẳng trong lòng Thái tông lão cuối cùng cũng hòa hoãn lại đôi chút. Ông chép miệng một cái, cảm thấy có chút khát liền nâng chung trà lên uống một hớp lớn, sau đó đáp lại.

"Đây là người như thế nào?"

"Tôi cũng không nhớ quá nhiều, Chu Tư Niên là người đứng đầu Chu gia ở thời kỳ cuối cùng. Khó trách… Khóc trách Lục tiên sinh lại lựa chọn thời cơ này. Chỉ là, tôi còn có chút không hiểu, tại sao Lục tiên sinh lại điểm quân cờ Chu gia này ra ngoài? Tuy rằng tôi tin tưởng Chu Tư Niên có thể giải quyết vấn đề của Tào Môn, nhưng nó có thể sẽ khiến cho xung đột trở nên càng gay gắt mâu thuẫn hơn." Thái tông lão liên tục nói.

"Lục tiên sinh tự có thâm ý của Lục tiên sinh." Đinh Thanh hiện tại đã là Lã Vọng buông cần, cong ngón tay gõ một cái rồi nhắc nhở.

"Đinh Tông Trưởng nói rất đúng." Thái Tông lão gật đầu đáp.