← Quay lại trang sách

Chương 397 - Tôi Sẽ Phủ Thêm Áo Khoác Thần Bí, Làm Người Bảo Hộ Cho Các Người!

Bữa tiệc sinh nhật xa hoa rực rỡ không ngừng tiếp tục. Các khách mời không ngừng đi lại ở giữa phòng khách. Lễ trưởng thành của tiểu công chúa Kiều gia đối với các quyền quý ở tầng dưới mà nói chính là một bữa tiệc giao lưu vô cùng đẳng cấp.

Nếu như đứng tại vị trí cao, nhìn chăm chú về phía sắc màu rực rỡ kia sẽ có thể mơ hồ phát hiện trong trường hợp nhìn như nhiệt liệt này thực ra lại bị vạch ra các vòng tròn riêng biệt. Đứng đầu vòng tròn chính là đám công tử tiểu thư sinh ra ở trong danh gia vọng tộc, đây chính là nhóm người trụ cột.

"Chu lão ca."

"Đã nhiều năm không gặp. Ông vẫn có tinh thần như vậy, nhưng mà tôi lại già rồi."

Khi bữa tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, tất cả khách mời đều tụ tập về phía phòng chính. Người đứng đầu Kiều gia đương thời- Kiều Duẫn Thăng đẩy cha mình Kiều An Nam ngồi trên xe lăn xuất hiện ở hiện trường cùng với đám con cháu Kiều gia. Bọn họ đi xuyên qua đám khách mời, nói chuyện với những vị khách mời… Lúc này, Kiểu Duẫn Thăng, người đàn ông uy nghiêm đứng ở trên tầng cao nhất của Trung hải đẩy cha mình dừng bước ở trước mặt Chu Tư Niên.

Lão gia tử Kiều An Nam cùng tuổi với Chu Tư Niên, còn nhỏ hơn một tháng, nhưng trạng thái tinh thần lại kém hơn không chỉ là một chút. Một người thì đứng thẳng, dáng vẻ nho nhã lịch sự, mà người còn lại thì phải ngồi xe lăn để tham dự lễ trưởng thành của cháu gái.

Ánh mắt đục ngầu quan sát về phía Chu Tư Niên, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ cảm khái, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên.

Phương xa, đám quyền quý bình thường còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mà ở gần đó, ánh mắt của đám người sinh ra ở trong danh gia vọng tộc không ngừng liếc nhau, trên mặt không khắc chế nổi nụ cười mong đợi.

"An Nam à."

"Ông già rồi, nhưng mà tôi thì vẫn chưa."

Chu Tư Niên nhìn thẳng vào mắt Kiều An Nam, những năm tháng trôi qua tựa như cưỡi ngựa xem hoa, ông hơi dừng lại một chút sau đó đáp lại.

Ông vừa dứt lời, bầu không khí bốn phía càng ngày càng trở nên căng thẳng.

"Vì sao mỗi người đều tin phục mình?"

"Đồng ý đặt cuộc lên bàn cờ, thậm chí là làm quân cờ chỉ vì mấy câu nói của mình?"

Ánh đèn màu cam chiếu sáng thân ảnh của Lục Bình. Anh ngồi ở trước bàn sách, nhếch khóe miệng, dường như có thể cảm nhận được bầu không khí đánh cờ khẩn trương bên ngoài cửa sổ.

"Phía sau mình thật sự không có loài săn mồi hàng đầu gì cả… Lột tầng tầng ngụy trang, mình chỉ là một nhân viên công ty vô cùng bình thường."

"Nhưng mà, tại sao bọn họ đều tin tưởng?"

"Mình biết được bí mật mà nhân viên bình thường không nên biết.

Chuyện mình đang làm hoàn toàn không có chút liên quan gì tới một nhân viên phổ thông ở tầng chót."

"Xông lên đi!"

"Vờn quanh bên cạnh tôi, đoạt lại tất cả những gì các người có!"

"Tôi sẽ phủ thêm áo khoác thần bí nhất, khủng bố nhất để phất cờ hò reo cho các người, làm người bảo hộ cho các người!"

"Tôi sẽ phủ thêm áo khoác thần bí nhất, khủng bố nhất…"

Trong phòng ngủ chật hẹp.

Trái tim Lục Bình bắt đầu đập nhanh.

⚝ ✽ ⚝

Màn đêm.

Bến Thượng Hải.

Câu nói đầu tiên của Chu Tư Niên đã khiến cho sắc mặt người Kiều gia thay đổi.

"Ông đúng là già rồi, nhưng mà tôi thì vẫn chưa."

Ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói vừa nói ra từ miệng này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều. Chu gia đã suy tàn mấy chục năm lại còn không thừa nhận là mình già rồi, đây là đang ghi thù, là muốn đoạt lại tất cả những thứ này. Điều này cũng không thể trách được. Nhưng giấu ở trong lòng và nói ra ở trước mặt mọi người trong trường hợp này lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Phía trước xe lăn, gương mặt già nua của Kiều An Nam vẫn vô cùng bình tĩnh. Ông ta và cha mình mới là những người đứng đầu thực sự, dẫn dắt Kiều gia đứng ở vị trí này, mặc kệ Chu Tư Niên nói cái gì thì bọn họ đều là người thắng, làm sao có thể bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người thất bại được cơ chứ?

Đôi bàn tay khô quắt đặt ở trên hai chân, gọi đối phương một tiếng, sau đó ánh mắt liền rời khỏi người Chu Tư Niên nhìn thẳng về phía bồn hoa trước mặt và đám quyền quý đang bao vây xung quanh Kiều gia, nói bằng giọng nói khàn khàn:

"Người thắng làm vua thua là giặc, thất bại thì phải thừa nhận."

"An Nam."

"Phía sau câu này còn có một câu nữa. Tam bần tam phú không đến già, trăm năm hưng bại biết bao người."

Chu Tư Niên nhìn theo ánh mắt của Kiều An Nam, trông thấy là Kiều gia cường thịnh xuân thu… Trong đó có rất nhiều gương mặt trẻ khiến cho Chu Tư Niên cảm thấy có một tia quen thuộc, hoặc là dung mạo hoặc là mũi miệng… Gia tộc phía sau có lẽ đều từng có quan hệ với Chu gia, đều là đời sau của cố nhân. Ông dừng lại một chút rồi bình tĩnh đáp lại.

"Chu Tư Niên!"

"Oan oan tương báo khi nào dừng, mặc kệ ông thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được. Chúng ta đều đã già rồi, sao lại không buông xuống đi chứ?"

"Buông xuống?"

"Nực cười! Các người đạp lên Chu gia, giờ lại bảo Chu gia buông xuống?! Dưới gầm trời này nào có chuyện tốt như vậy!" Chu Tư Niên nâng cao giọng.